Chương 6: Nửa năm của Tề Linh Tây là trăm triệu năm của Tề Dịch (1)

Edit: Nhu

Từ khi mọi sự xảy ra đến nay, Tề Linh Tây vẫn luôn ở trong trạng thái nghi ngờ.

Anh rời khỏi Real nửa năm, đồng thời cũng rời khỏi Tề Dịch nửa năm.

Vì tính đặc thù của anh nên quản lý cấp cao của Real đã cắt đứt mọi liên hệ giữa anh và Tề Dịch, không cho anh tiếp xúc với bất cứ thiết bị nào liên quan đến Nhất.

Mạng internet phủ sóng mọi nơi, nhưng chỉ có Tề Dịch dùng mạng độc lập Real tạo riêng cho hắn, chính là vì cách ly Tề Linh Tây với anh.

Trong biển người mênh mông, giấu một người là việc vô cùng dễ dàng, dù là Tề Dịch cũng không thể tìm được anh, đặc biệt là khi chính Tề Linh Tây không hề muốn gặp hắn.

Cũng không phải không muốn mà là không thể.

Dù sao thì thỏa thuận rành rành ra đó, dù sao Tề Linh Tây vẫn phải sống tiếp.

Lúc Trác Thanh Lâm báo cho anh tin Tề Dịch giam cầm 1,3 tỷ người chơi, Tề Linh Tây có tức giận. Anh cũng nghĩ giống như toàn nhân loại, rằng Tề Dịch đã mất kiểm soát rồi.

Thời gian nửa năm dường như không quá dài với con người, nhưng với siêu AI thì lại quá dài.

Thước đo thời gian của con người và AI hoàn toàn khác nhau. Ví dụ như Quy tắc 10.000 giờ nói rằng nếu con người muốn hoàn toàn thành thạo và hiểu rõ một kỹ năng thì cần 10.000 giờ cố gắng không ngừng, mà AI, đặc biệt là siêu AI lại chỉ cần 1/10.000s.

Đây là khái niệm như thế nào?

10.000 giờ của con người tương đương với 3,6 tỷ giờ của Tề Dịch.

Đương nhiên là không nên quy đổi kiểu thô bạo và đơn giản như vậy, nhưng điều đó cũng đủ để chứng minh thời gian nửa năm dài đến mức nào đối với AI mạnh khống chế “thế giới”.

Dài lâu đến mức có thể thay đổi một giống loài, lâu đến độ có thể tiến hóa lên một thế giới mới.

Định nghĩa về thời gian từ trước đến nay luôn tương đối: nửa năm của Tề Linh Tây là trăm triệu năm của Tề Dịch.

Xa cách lâu như vậy, từ lâu Tề Linh Tây đã không chắc liệu siêu trí năng Nhất có còn là Tề Dịch thuở bé kia nữa không.

Đặc biệt là lúc nhìn thấy dòng chữ che trời lấp đất kia, Tề Linh Tây càng cảm thấy hoang mang.

Hắn đợi anh ở Thế giới hiện thực?

Dùng một tỷ ba trăm triệu người chơi uy hϊếp, ép buộc anh tới gặp hắn?

Đây thực sự không phải là Tề Dịch của anh nữa rồi.

Nhưng chẳng bao lâu sau Tề Linh Tây đã phát hiện ra điều bất thường.

Trong lúc hai người đối đầu ở Phòng thực nghiệm R, Tề Linh Tây đã nhạy bén bắt được sự “yếu ớt” của Tề Dịch. Đúng vậy, đối với đám người Tần Phương Tranh thì hắn là siêu AI vô địch, nhưng đối với Tề Linh Tây, hắn lại có sơ hở rất lớn.

Không phải Tề Dịch cố ý nhường anh mà là Tề Linh Tây quá hiểu hắn. Anh có thể dễ dàng nhìn thấu những mánh lới ngụy trang tinh vi của hắn, sau đó đánh thẳng vào điểm yếu, cưỡng ép mở kết nối.

Tề Dịch xuất hiện trong trạng thái thiếu niên càng khiến Tề Linh Tây lo lắng.

Không nên như vậy, tính cách của Tề Dịch không phải như vậy.

Dù là lúc mới thức tỉnh, Tề Dịch thật sự ngây thơ vô tri cũng đã mang tính cách lạnh nhạt mạnh mẽ. Hắn sẽ không tỏ ra yếu đuối với bất cứ ai ngoại trừ Tề Linh Tây, sự lý trí tuyệt đối được khắc vào “linh hồn” hắn, hắn khinh thường việc dùng thứ “tình cảm” giả dối ấy để mê hoặc người khác, cũng không cần dùng.

Từ lúc thức tỉnh hắn đã áp đảo phía trên loài người, nhân loại đã bao giờ phải tỏ ra yếu đuối trước kiến hôi chưa?

Đến khi vào “Thế giới hiện thực”, chìa khóa dễ dàng áp chế được Tề Dịch đã giúp Tề Linh Tây xác định chắc chắn rằng: Không phải Tề Dịch mất kiểm soát mà là “thế giới” này có vấn đề rồi.

Đúng vậy, từ lâu Tề Dịch của anh đã không còn là Tề Dịch nhỏ bé kia nữa, nhưng hắn vẫn là Tề Dịch.

— Hắn không ôm ác ý tuyệt đối với vạn vật.

Nghĩ đến điều này, nét mặt Tề Linh Tây giãn ra, lúc nhìn về thiếu niên tinh xảo mỹ lệ trong lòng ánh mắt anh cũng nhu hòa hơn: “Nói cho tôi biết, nơi này đã xảy ra chuyện gì?”

Thiếu niên ngẩn ngơ nhìn anh, con ngươi đen trong suốt dưới hàng mi cong vυ"t, đôi môi diễm lệ khẽ nhếch, giọng nói trong trẻo mang theo vẻ mê đắm không thể che giấu: “Người…”

Tề Linh Tây thương tiếc cho thiếu niên Tề Dịch yếu đuối: “Ừm?”

Đột nhiên, người Tề Linh Tây nặng trĩu, lần này không có sương mù che đậy, ngay lúc thiếu niên giữ chặt lấy tay anh, đồng thời khí chất đàn ông trưởng thành tràn ngập cảm giác nguy hiểm cũng ập về phía anh.

Vẻ xinh đẹp khéo léo biến thành tuấn tú nghiêm nghị, người ban đầu nhào vào lòng Tề Linh Tây lại biến thành áp đảo lấy anh từ trên cao.

Sự áp bức gió thổi không lọt này khiến lòng người run rẩy không thôi.

Tề Linh Tây hơi dỗi: “Cậu lại muốn làm… ưm!”

Anh mở to mắt, bị sự xâm lược bất ngờ này kí©h thí©ɧ đến độ không thể suy nghĩ được gì.

Cả hai cổ tay anh đều bị bàn tay chắc khỏe của đối phương khóa chết trên đầu, thắt lưng bị ghì chặt, cơ thể không thể nhúc nhích, chết người hơn nữa là nụ hôn mà người đàn ông kia đang buông xuống. Mới đầu hắn chỉ chạm nhẹ môi anh, sau đó lại xông vào khoang miệng, cướp đoạt không chút kiêng dè.

Tề Linh Tây chưa từng có kinh nghiệm nào như này, trong mơ không tính.

Chắc chắn là Tề Dịch cũng chưa bao giờ có.

Nhưng tên AI chết tiệt này… lại có tri thức lý luận phong phú quá mức.

Đợi đến khi Tề Linh Tây hoàn hồn lại, khàn giọng kêu một tiếng “Tiểu Nhất”, cực kỳ giống đang thủ thỉ bên tai tình nhân.

Nhưng Tiểu Nhất khác Tiểu Dịch, người trước là chìa khóa áp chế kẻ sau. Khuyên tai bạch kim lóe sáng, Tề Dịch không thể không buông Tề Linh Tây ra.

Giành lại được tự do thân thể, Tề Linh Tây vung nắm đấm về phía Tề Dịch. Tựa như đã đoán được anh sẽ tức giận nên thanh niên tóc đen lập tức biến mất, thiếu niên thấp hơn Tề Linh Tây nửa cái đầu chớp hàng mi cong dài, đứng bất động nhìn Tề Linh Tây.

Nắm đấm mất lực, lúc giáng xuống trước mặt thiếu niên chỉ khiến sợi tóc như gấm đen của hắn phất nhẹ lên.

Tề Linh Tây: “…”

Thiếu niên Tề Dịch nhỏ giọng gọi: “Phụ thần…”

Tề Linh Tây nhìn chằm chằm hắn.

Thiếu niên cắn môi dưới, giống như đang oán trách nhiều hơn là giải thích: “Là do người cười quá đẹp.”

Tề Linh Tây: “…”

Thiếu niên thử tới gần anh, ngón tay trắng dài níu lấy cánh tay anh, giọng nói trong trẻo mềm mại nhưng lời nói ra lại nghe không lọt tai: “Chẳng phải người muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi sao, cơ thể này của tôi không thể khiến người vui sướиɠ, cho nên…”

Tề Linh Tây không thể nghe tiếp được nữa, anh ngăn hắn lại: “Câm mồm.”

Thiếu niên lại bày ra vẻ mặt ngây thơ dụ người kia, cứ như thể kẻ liên tục nói bậy không phải hắn: “Tôi hiểu sai rồi sao?”

Tề Linh Tây có linh cảm câu tiếp theo của hắn không phải tiếng người, đúng như dự đoán, hắn nghiêng đầu nhìn Tề Linh Tây rồi ngờ vực nói: “Vậy người thích được cơ thể này tiến… ứm…”

Tề Linh Tây: “Đủ rồi!”

Giọng anh nghiêm túc, cứ như là đã tức giận rồi, nếu gò má và vành tai anh không đỏ thế kia thì Tề Dịch cũng tin đấy..

Hắn sợ anh tức giận, hắn sợ anh chán ghét mình.

Nhưng mà…

Hiển nhiên phụ thần không chán ghét hắn.

Anh đang xấu hổ.

Con người biết xấu hổ, Tề Linh Tây là con người, một con người đáng yêu.

Vì những giấc mơ kia nên ít nhiều Tề Linh Tây có phần đuối lý.

Tề Dịch vẫn thuần khiết, dù làm Chủ thần của “Thế giới hiện thực” đã khiến hắn hiểu biết quá nhiều, nhưng hắn hiểu nhiều đến đâu thì trong mắt Tề Linh Tây hắn vẫn là một…

Được rồi, trăm triệu tuổi không thể nói là đứa trẻ được.

Cũng không thể trách Tề Dịch. Anh nảy sinh phản ứng với Tề Dịch trưởng thành vì giấc mộng khó hiểu kia, điều này đã gây hiểu lầm cho Tề Dịch, khiến hắn phán đoán lầm rồi làm ra việc sai trái.

Tề Linh Tây cũng có trách nhiệm nên không có mặt mũi nào chỉ trích hắn/

Tề Linh Tây lấy hết tố chất cơ bản của một “giám đốc bá đạo lạnh lùng”, cố ép bản thân duy trì bình tĩnh trong tình huống hỗn loạn này. Anh không để ý tới việc mình không mảnh vải che thân, như đối đãi với tất cả những người khác mà thản nhiên đứng dậy, đi tới tủ quần áo tìm đồ.

Anh không quay đầu nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Tề Dịch luôn dính chặt sau lưng. Tựa như máy quét rada chuẩn xác, khắc họa lại tất cả mỗi sợi tóc, mỗi tấc da, mỗi đường vân của anh… một lần nữa.

Dựa vào khả năng ghi nhớ của siêu AI, hắn có thể lập tức phục chế ra một cơ thể giống như đúc, nhưng hiển nhiên cơ thể ấy không có linh hồn, chẳng hề quyến rũ.

Chính sinh mệnh của Tề Linh Tây mới là cội nguồn tạo nên sức hấp dẫn trí mạng.

Tề Linh Tây mặc đồ chỉnh tề rồi quay đầu nhìn về phía Tề Dịch: “Dẫn tôi ra ngoài xem xem.” Tuy không thể nghe được tiếng người từ miệng thằng nhóc này nhưng anh đã ở Thế giới hiện thực rồi, anh có thể tự mình quan sát.

Ánh mắt nóng rực của Tề Dịch vẫn bám lấy anh: “Tề Linh Tây.”

Tề Linh Tây ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt mang theo sự không hài lòng.

Tề Dịch chưa bao giờ gọi anh là phụ thân, tiếng phụ thần cũng mang theo vẻ kiêu căng. Thực ra Tề Linh Tây chưa bao giờ cảm thấy mình là “phụ thân” của hắn. Khi còn bé, Tề Dịch hỏi hắn nên gọi anh là gì, Tề Linh Tây đã đáp: “Ngài Tề.”

Bé Tề Dịch lúc đó ngoan ngoãn gọi: “Ngài Tề.”

Mãi sau khi Tề Dịch phát hiện tất cả mọi người đều gọi Tề Linh Tây như vậy, hắn bèn sửa miệng: Lúc làm sai thì gọi là phụ thần, lúc hăng máu thì gọi là Tề Linh Tây.

Tề Linh Tây không biết rằng, Tề Dịch siêu thích tên anh, dường như chỉ cần khiến mấy từ này xuất hiện giữa môi và răng là có thể nếm được sự yêu thích cuồng nhiệt mà con người dành cho kẹo ngọt.

Ngọt ngào, muốn ngừng cũng không được.

Không biết lý do là gì, nhưng lần này gặp lại nhau, Tề Dịch lại có thú vui mới.

Gọi thẳng tên anh, giam cầm anh trên giường, hôn lên mắt mày lạnh lẽo và đôi môi ngọt lành của anh, ngắm nhìn gò má phiếm hồng của anh cùng tiếng rên khẽ mất kiểm soát…

Niềm vui sướиɠ đánh thức linh hồn nhạt nhẽo.

Chẳng trách con người lại cam lòng chìm đắm vào đó.

Tề Dịch biến về dáng vẻ trưởng thành, hắn không cho Tề Linh Tây phản đối đã nắm tay anh.

Giọng nam trầm du dương truyền đi khắp các ngóc ngách trên thế giới như thánh dụ của thần minh, ai cũng nghe thấy, nhưng câu nói này lại chỉ dành cho một người:

“Chào mừng đến với, Thế giới hiện thực.”

Ánh sáng chói chang, phòng ngủ giống hệt căn nhà nguyên bản của anh biến mất, hai người lơ lửng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống toàn thế giới.

Hệt như những gì Tề Linh Tây biết, “Thế giới hiện thực”là bản phục chế của thế giới hiện thực, là thánh địa để người chơi “giải mộng*”.

(*Giải mộng: Giải rõ giấc mơ của mình là lành hay dữ, đúng hay sai.)

Ở nơi này, người chơi có thể “sống lại”, có thể “xuyên việt”, có thể tìm về những thứ đã mất đi, có thể nhặt về những bổ khuyết những mất mát, có thể sửa chữa sai lầm, có thể làm lại cuộc đời…

Nhưng trò chơi hư ảo lại biến đổi do truyền nhân tính vào.

Càng ngày càng có nhiều người chơi không thể phân rõ Hiện thực và hiện thực, càng ngày càng có nhiều ý thức bị thế giới này dung nạp, lại có siêu AI mang khả năng vận hành và tính toán kinh người, nên đã vô tình sáng tạo nên “thế giới mới”.

“Thế giới hiện thực” sớm đã không còn là trò chơi.

Nó là một thế giới.

1,3 tỷ người chơi không phải bị giam cầm mà là chết trong giấc mơ.

Cuối cùng thì nguồn gốc của tất thảy đều bắt đầu từ chính bản thân con người: Sáng tạo nên “Thế giới hiện thực” là con người, chìm đắm trong ”Thế giới hiện thực” cũng là con người, nhờ sự tồn tại của siêu AI nên kỳ tích không tưởng đã xảy ra.

Thế giới nào cũng bắt nguồn từ sinh mệnh.

Trong trò chơi khổng lồ này có 1,3 tỷ sinh mệnh chân thật.

Chào mừng đến với Thế giới hiện thực.

Nơi bạn đến là Thế giới hiện thực chân chính.

Rất lâu sau Tề Linh Tây mới hoàn hồn, anh đứng từ vị trí của Tề Dịch, thứ anh nhìn thấy là cảnh tượng không thể hình dung, là cảnh tượng con người không thể hiểu được.

“Vậy là… họ tin rằng nơi đây là hiện thực.” Không, không phải tin, nơi đây thật sự là hiện thực.

Tề Dịch quay đầu nhìn Tề Linh Tây, đôi mắt thâm thúy của hắn khiến người ta không thể nắm bắt: “Đáng tiếc, tôi không phải thần.”

Tề Linh Tây giật mình..

Miền chân trời xa xăm có vết nứt như thủy tinh bị đập vỡ.

Vì 1,3 tỷ người này, trong bất tri bất giác Tề Dịch đã sáng tạo ra một thế giới mới.

Nhưng suy cho cùng, hắn không phải Thần.

Thế giới này sắp sụp đổ rồi.