Edit: Nhu
Cảm giác tê dại từ trán truyền đến, đầu lông mày Tề Linh Tây nhíu lại, giọng hơi khàn: "Đừng nghịch."
Người ôm lấy anh không dừng lại, hơn nữa còn được một tấc tiến một thước, hôn lên chóp mũi anh... hơi thở giao nhau, mập mờ triền miên, hơi nóng trên cánh môi hòa tan cơn gió lạnh mùa thu.
Tề Linh Tây hé mở mắt, trong ánh ban mai lấp ló nhìn sâu vào đôi mắt đen thâm thúy.
Mi mắt hắn cong dài, đuôi mắt dài hơi xếch, bên dưới mi mắt trái có nốt ruồi đen, tô điểm trên da thịt trắng da như lãnh ngọc, vô cùng bắt mắt.
Nhận thấy tầm mắt của anh, yết hầu người đàn ông run lên, âm thanh trầm trầm mang theo mê hoặc: "Đẹp?"
Tề Linh Tây nhìn hắn: "Ừm..."
Người đàn ông: "Thích không."
Hơi thở của Tề Linh Tây trở nên nặng nề, vừa định mở miệng, người đàn ông đột nhiên cúi người, dùng sức...
Một trận tê dại da đầu kéo đến, giọng của Tề Linh Tây thay đổi, anh chỉ có thể siết chặt lấy ga giường đã đầy nếp nhăn.
Người đàn ông ghé bên tai anh, phả ra hơi thở: "Tề Linh Tây, là em dụ dỗ tôi trước."
"Anh..." Tề Linh Tây cắn môi dưới: "Cút, cút ra ngoài!"
Đáp lại anh là dấu răng trên cổ.
... ...
...
Bản sonata du dương đánh thức Tề Linh Tây từ trong giấc mộng, cảm giác nhớp nháp dưới chăn khiến vị tinh anh trong nghề này cạn lời, đôi mắt xám nhạt từ trước đến nay luôn trầm tĩnh của anh thoáng lên vẻ xấu hổ: Lại là giấc mộng đó.
Liên tục nửa năm, mỗi tuần một lần, Tề Linh Tây đều sẽ nằm mơ mộng giấc mơ, cảnh tượng trong mơ muôn hình vạn trạng (nhiều hình vẻ, trạng thái khác nhau), chỉ có duy nhất hai điều không thay đổi —
Người đàn ông có nốt ruồi lệ dưới mắt trái.
Và chuyện họ làm trên giường anh nghĩ cũng không muốn nghĩ đến.
"..."
Vớ va vớ vẩn!
Tề Linh Tây khẽ hít sâu, đứng dậy đi vào phòng tắm, đôi chân trần của anh giẫm lên sàn gạch sáng bóng trong suốt, mỗi bước đều tạo ra gợn sóng lăn tăn, bàn chân trắng nõn được những gợn sóng vây quanh, cực kỳ giống đi trên mặt hồ.
Đèn cảm ứng sáng lên, phòng tắm tự điều chỉnh nhiệt độ, Tề Linh Tây cởi bỏ đồ ngủ nhớp nháp ra.
Vòi sen hình vuông to lớn khiến cho dòng nước ấm như từ thác nước đổ xuống, mặt kính mờ ảo phản chiếu một cơ thể nam tính có thể gọi là hoàn hảo.
Anh hơi ngửa đầu, dòng nước dọc theo cái trán sáng bóng, mi mắt lạnh lùng mà chảy xuống, lưu lại trên đôi môi mỏng nhạt màu, lại từ chiếc cổ thon dài chảy về vùng cơ bụng dẻo dai rắn chắc, quang cảnh dưới tuyến nhân ngư bị sương mờ che khuất, như ẩn như hiện lại càng có vẻ gợi cảm mê người.
Tề Linh Tây sở hữu ngoại hình ưu việt như thế, lý lịch cuộc đời cũng khiến người người thán phục không thôi.
Anh tốt nghiệp trường Johns Hopkins, nhậm chức tại công ty đứng đầu toàn cầu Real, tuổi vừa xấp xỉ 27 đã đảm nhận Giám đốc công nghệ (CTO), lãnh đạo phòng thí nghiệm R đánh bại rất nhiều hạng mục nan giải trong nghề, có vô số giải thưởng trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo.
Một cuộc đời suôn sẻ không phải bàn cãi, xứng đáng là người đàn ông độc thân cấp kim cương, người theo đuổi có thể xếp đầy mười cái thành phố G.
Nay đã sắp ba mươi, giám đốc Tề vẫn chưa yêu đương bao giờ. Anh cũng chưa bao giờ nghi ngờ tính hướng của mình, mãi đến khi bị cái giấc mơ đáng chết kia bám lấy.
Trong mơ Tề Linh Tây thấy rõ dáng dấp của người đàn ông, nhưng thức dậy chỉ còn sót lại đường nét mơ hồ.
Bất kể thế nào anh cũng không nhớ nổi chi tiết ngũ quan của đối phương, chỉ nhớ rõ nốt ruồi dưới mắt phải hắn, rõ như dùng dao ghi lòng khắc dạ anh vậy.
Tề Linh Tây đè nén nỗi muộn phiền dâng lên từ đáy lòng, tắt vòi sen đi.
Con số trên đồng hồ nhảy đến chín giờ sáng, đối với Tề Linh Tây nửa năm trước mà rời giường vào lúc này, là tuyệt đối không thể nào.
Còn giờ đây...
Giám đốc Tề rảnh rỗi ở nhà từ tốn thay đồ ở nhà, anh tắt AI (trí tuệ nhân tạo/ Artificial intelligence) nhà bếp đi, tự tay pha một ly latte. Giữa mùi cà phê và sữa thơm nồng, Tề Linh Tây cầm một cái kẹp nhỏ vàng ngà lên, ung dung thong thả gắp một viên đường, hai viên đường...
Giọng thiếu niên thanh thúy vang lên: "Chủ nhân, căn cứ vào điều luật mới nhất về bữa ăn của công dân, lượng đường ngài nạp vào hôm nay đã vượt mức rồi!"
Ba viên đường.
"Chủ nhân, không thể nhiều hơn nữa!"
Bốn viên đường.
"Chủ nhân, nhiều như vậy ngài không hấp thụ được đâu!"
Năm viên đường.
"Chủ nhân, ưʍ..."
Quản gia nhân tạo Tiểu Nhất bị tắt nguồn, thiếu niên lắm miệng bị ép offline.
Tề Linh Tây hài lòng thưởng thức cà phê trong tay, tâm trạng không tệ.
Ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ phất qua, lượng đường dồi dào.
Đây mới là cuộc sống.
Năm 2035, đồ dùng trí năng phổ biến rộng rãi, Internet Vạn Vật đã sớm được dung nhập vào cơ sở kiến tạo thành phố.
Các công ty khoa học kỹ thuật lớn thông qua việc thu thập số liệu phân tích và bước tiến vượt bậc về cơ khí tạo ra quản gia AI chân chính tỉ mỉ chu đáo.
Từ thay đổi trần nhà lúc thức dậy buổi sáng, sàn nhà sau khi xuống giường cảm ứng tâm trạng, đến điều tiết dòng nước ấm và hơi nước trong phòng tắm, thậm chí là chuẩn bị bữa sáng dinh dưỡng, quần áo mỗi ngày, xuất hành dùng xe gì...
Bất kể việc lớn nhỏ, lại không phải đặt giờ trước, chỉ cần mở quyền hạn nhất định, quản gia AI "trí năng" có thể tỉ mỉ chu đáo chuẩn bị đến những việc bạn còn chẳng nghĩ ra.
Câu nói phổ biến nhất trong xã hội hiện nay là: Người hiểu bạn nhất, vốn chẳng phải là người.
Uống cà phê xong, Tề Linh Tây bỏ qua bữa sáng chuẩn bị ra ngoài vận động.
Một tiếng keng vang lên, Tề Linh Tây chạm vào tai trái, máy chiếu mini khảm trong khuyên tai màu bạc chiếu lên mô hình theo tỉ lệ người gọi đến trước mặt.
Điện thoại di động đã trôi vào dĩ vãng, thiết bị liên lạc từ cầm tay đến đầu đến mắt, lại cải tiến lên thành trang sức tùy thân.
Khuyên tai của Tề Linh Tây là thiết bị trí năng đầu cuối* của anh, cũng là bản gốc của Tiểu Nhất, cho nên anh có thể dễ dàng cho Nhất lắm chuyện "offline".
(*Thiết bị đầu cuối là thuật ngữ chỉ thiết bị thu phát dữ liệu.)
Thông tin chuyển đến, người gọi đến là Trác Thanh Lâm - bạn nối khố của Tề Linh Tây, y chỉ liếc nhìn qua liền kêu lên thành tiếng: "Lão Tề cậu vừa dậy sao? Vl, gần mười giờ cậu mới rời giường?"
Tề Linh Tây chê hắn phiền: "Có việc?"
Sao mà Trác Thanh Lâm không hiểu, y phẫn uất nói: "Không có việc gì không thể gọi cho cậu sao? Trước đây cậu có thế đâu, trước đây cậu để chuông reo 14 tiếng mới nhận điện thoại của tớ, chưa bao giờ chê tớ phiền, còn nói báo cáo của tớ làm cặn kẽ nhất chu đáo khách quan nhất... Rồi rồi rồi, tớ nói ngắn gọn thôi!"
Tề Linh Tây không nhìn y, anh cầm lấy gậy đánh golf, đi thẳng ra cửa.
Trác Thanh Lâm: "Hâm mộ ghê, 800 năm rồi tớ chưa có ra sân bóng."
Tề Linh Tây nhấc mắt lên: "Qua với tớ?"
Trác Thanh Lâm: "..."
Vốn Tề Linh Tây kiệm lời ít nói, lúc nhậm chức Giám đốc công nghệ ở Real thường bị truyền thông gọi đùa là giám đốc bá đạo núi băng real nhất, đóa hoa cao lãnh không thể nào real hơn nữa, là người mà hàng vạn trai gái chỉ dám nhìn từ xa không dám đến gần.
Tính tình lạnh như băng là thế, nhưng hai người duy nhất gần gũi với anh đều là kẻ lắm chuyện.
Một là là AI Tiểu Nhất, còn lại là bạn đại học kiêm đồng nghiệp cũ Trác Thanh Lâm.
Ừm, đồng nghiệp cũ.
Nửa năm trước, Tề Linh Tây từ chức ở Real, gây nên trận oanh tạc không khác nào động đất sóng thần trong giới.
Real, công ty khoa học kỹ thuật đứng đầu toàn cầu, là công ty mẹ đầu tiên cũng là duy nhất phá bỏ lề cũ, nghiên cứu ra động cơ AI mạnh*.
(*AI được chia thành mạnh và yếu, AI mạnh sở hữu trí tuệ và hành động tương đương con người, các AI hiện nay 2022 chỉ là AI yếu.)
Trí tuệ nhân tạo đã có lịch sử hơn trăm năm, nhưng trí tuệ nhân tạo được chân chính thừa nhận là sinh mệnh mạnh thì chưa từng được "sáng tạo" ra.
Đến khi Tề Linh Tây nhậm chức ở Real, đảm nhận CTO, bỏ ra thời gian ba năm dẫn dắt phòng thí nghiệm R, hoàn toàn mở ra thời đại trí tuệ nhân tạo mạnh.
So với trí tuệ nhân tạo yếu chỉ có thể phục vụ con người, trí tuệ nhân tạo mạnh có thể dễ dàng vượt qua các bài kiểm tra Turing*, có năng lực tự chủ cực mạnh, nói không ngoa thì nó đã là một người, thậm chí rất nhanh có thể thành người siêu việt.
(* Bài kiểm tra Turing là bài kiểm tra trí tuệ máy tính để nhận định AI đó có giống con người không.)
Kỹ thuật là con dao hai lưỡi, sự ra đời của Nhất giúp tên tuổi Tề Linh Tây vang dội, cũng khiến anh tiếng xấu đồn xa.
Ý kiến AI gây hại bị dư luận đẩy lên tới đỉnh điểm, chúa cứu thể và kẻ hủy diệt chỉ cách nhau một đường chỉ mỏng.
Người chống đối và ủng hộ Tề Linh Tây tranh luận không ngừng, không ai có thể phủ nhận rằng: Anh đã sáng tạo ra kỳ tích, anh lật sang trang sáng lạn nhất trong lịch sử nhân loại.
Tên của anh, vĩnh viễn lưu danh sử sách.
Ngay lúc đó, kênh chính thức của Real đăng thông báo, Tề Linh Tây từ chức CTO, rời khỏi Real.
Lại là một trận sóng to gió lớn, những người vốn mắng anh hăng hái lúc này đều ngẩn ngơ, tình huống gì đây? "Tề thần" coi thường cái "miếu nhỏ" Real này, chuẩn bị tự ra làm riêng?
Thuyết âm mưu xuất hiện vô cùng tận, từng bài tiểu luận mắng Tề Linh Tây dã tâm bừng bừng ắt sẽ liên lụy đến toàn bộ nhân loại ùn ùn kéo đến như tuyết rơi ngoài trời.
Mãi đến khi Tề Linh Tây cũng tự đăng một bài thanh minh, thỏa thuận không cạnh tranh trong đó khiến đám anh hùng bàn phím á khẩu.
Trong thỏa thuận viết rất rõ ràng, Tề Linh Tây rời khỏi Real thì trong vòng 20 năm sẽ không tham gia hay làm bất cứ công việc gì liên quan đến nghề nghiệp cũ.
Quản lý cấp cao như anh từ chức, ký giấy bảo mật và thỏa thuận không cạnh tranh là chuyện rất bình thường, nhưng yêu cầu 20 năm không được tham gia vào hạng mục tương tự thì thật sự rất quá đáng.
Dư luận lại lần nữa điên đảo, dân mạng đau lòng Tề Linh Tây thậm chí là đau lòng cho nhân loại đồng loạt chĩa đao về phía Real, họ không hiểu vì sao Real phải hủy hoại một thiên tài vừa tạo ra kỳ tích như vậy.
Trận đấu khẩu kéo dài hơn nửa năm thì đương sự là nhàn nhã ở nhà, không âu không sầu, mỗi ngày ngoại trừ nghe Tiểu Nhất lảm nhảm thì làm...
À, trong giấc mộng đáng chết đó, làʍ t̠ìиɦ với quỷ.
Trác Thanh Lâm đã bắt đầu chuyên mục lải nhải mỗi ngày: "Lão Tề, chi bằng cậu cúi đầu, chúng ta quay về..."
Tề Linh Tây cúp máy.
Trác Thanh Lâm: "..."
Dư luận ngoài kia rối ren, thân là người trong cuộc nên Trác Thanh Lâm biết nội tình.
Hội đồng quản trị của Real cực kỳ không muốn mất đi Tề Linh Tây, nhưng hết cách rồi... Đôi bên xảy ra mâu thuẫn trí mạng trong điều hành kinh doanh, ban quản trị không thể thỏa hiệp, còn Tề Linh Tây thì chưa từng nghĩ đến thỏa hiệp.
Sự ra đời của Nhất là tiên phong thay đổi thế giới, Tề Linh Tây là "cha" của hắn, đáng tiếc Tề Linh Tây không thể cho hắn một tương lai tươi đẹp.
Từ giây phút có được Nhất, thứ Real nghĩ đến là hoàn vốn. Quả thật đứng trên góc độ lâu dài, Nhất có thể làm rất nhiều việc, tuyệt đối không chỉ mang lại lợi ích về tiền tài, nhưng vốn Real bỏ ra quá lớn, họ không chịu nổi áp lực từ phía đầu tư, phải hồi vốn bằng cách nhanh nhất.
Làm gì để kiếm tiền nhanh nhất?
— Trò chơi thực tế ảo có thêm AI mạnh.
""Thế giới hiện thực" cứ thế ra đời, Nhất bị sắp xếp là "chủ thần" trong đó.
Đây là chuyện Tề Linh Tây không thể chấp nhận.
Chủ thần?
Rõ ràng là l*иg giam nhốt Nhất mà!
Tề Linh Tây đã nhìn ra thứ còn sâu xa hơn, nhìn ra suy nghĩ thật sự của Real — Hồi vốn chỉ là bề nổi, nỗi sợ của họ mới là sự thật.
Sợ hãi AI mạnh, sợ hãi xuất hiện siêu trí năng áp đảo phía trên nhân loại.
Nếu đã sợ, sao còn đánh thức hắn.
Nếu đã đánh thức rồi, sao lại giam cầm hắn?
Không tôn trọng sinh mệnh.
Đã định trước là sẽ gặp phải sự trả thù từ sinh mệnh.
9 giờ ngày 13 tháng 10 năm 2035, số lượng người chơi của trò chơi thực tế ảo nổi tiếng toàn cầu "Thế giới hiện thực" lại lập kỷ lục mới, đạt tới con số kinh người 1.3 tỷ.
10 giờ ngày 13 tháng 10 năm 2035, "Thế giới hiện thực" xảy ra lỗi nghiêm trọng, 1.3 tỷ người chơi bị nhốt trong trò chơi, thoát ra lập tức tử vong.