Chương 12: Viện điều dưỡng Cuộc Sống Hoàn Mỹ (12)

“Tôi thì có gì mà phải thất vọng.” Khang Mại hếch cằm: “Sao bọn họ lại cung cấp cho cô thức ăn ngon như vậy? Cái này ăn được hả?”

Ngân Tô: “Đền bù tổn thất.”

Tuy dáng người Khang Mại to lớn thô kệch thật nhưng anh ta cũng không ngốc, nhanh chóng hiểu được ý của Ngân Tô, “Cô loại bỏ được hiểm nghi rồi?”

Nhưng mà…

Những người khác thấy hiềm nghi của mình được loại bỏ là đã cảm tạ trời đất lắm rồi mà cô lại còn tâm tư đòi bồi thường cho mình.

Ngân Tô tùy ý đáp một tiếng, tiếp tục hăng hái chiến đấu với đống đồ ăn của mình.

Lâu lắm rồi cô không được ăn thức ăn bình thường như vậy, trong cái phó bản tân thủ kia… Thôi được rồi, nghĩ lại mà hãi.

“Cô bị mang đi đâu thế? Có phát hiện ra được gì mới không?”

“Có một vài bí mật phải tự mình tìm ra mới thú vị…”

Vì bọn họ không hợp tác với nhau nên Khang Mại rất có giác ngộ nói: “Trước đây viện điều dưỡng này từng xảy ra một vụ thảm sát.”

“Nghe đồn có một nữ sinh mắc bệnh về tâm lý bị đưa vào đây, người nhà cô ta nhiều lần muốn gặp nữ sinh này nhưng lần nào viện điều dưỡng cũng dùng cớ tinh thần người bệnh không ổn định, không chịu được kí©h thí©ɧ để từ chối.”

“Hình như người nhà của nữ sinh kia cũng tin vào lời giải thích của viện điều dưỡng, cũng có thể là do họ chẳng thật sự quan tâm tới nữ sinh kia nên sau đó số lần tới thăm dần ít đi. Đến tận khi anh trai của nữ sinh này xông vào viện điều dưỡng tạo ra một vụ thảm sát dã man khiến 13 nhân viên y tế thiệt mạng.”

Đây là manh mối chiều nay anh ta tìm được.

Ngân Tô nhìn anh ta một cái, chậm rãi rút dưới mông ra một quyển số ghi chép cũ kỹ ném lên bàn.

Khang Mại mở ra liền nhìn thấy một hàng chữ.

[Nhật ký điều tra viện điều dưỡng]

Khang Mại nhìn Ngân Tô rồi tiếp tục lật qua trang sau.

Bên trong viết rất nhiều thông tin điều tra được về viện điều dưỡng.

Viện điều dưỡng này thành lập năm 1920, do một người nước ngoài rót vốn đầu tư, chủ yếu là phục vụ cho một số kẻ lắm tiền nhiều của.

Ngoại trừ điều tra về bối cảnh thì bên trong còn có không ít thông tin về một vài nhân viên y tế của viện.

Khang Mại nhìn thấy có vài cái tên khá quen, mấy cái tên này từng xuất hiện trên quyển sổ giới thiệu viện điều dưỡng anh ta tìm được.

Nội dung đằng sau còn đề cập tới ‘Những người mất tích ở viện điều dưỡng’. Bọn họ đều vào viện điều dưỡng vì bệnh tật nhưng sau khi vào thì lại không còn tin tức gì nữa.

Mà những người mất tích phần lớn đều là người có gia cảnh không tốt.

Thậm chí còn có rất nhiều gia đình thấy viện điều dưỡng không hỏi bọn họ đòi phí điều dưỡng cũng mặc kệ không thèm để ý luôn.

Một viện điều dưỡng chuyên phục vụ cho người giàu tại sao lại thu nhận những người bệnh gia cảnh không tốt?

Mà những người này đều mất tích.

[Tôi phát hiện ra một bí m…]

Chữ kia còn chưa kịp viết xong, đằng sau bị kéo dài ra thành một đường thẳng.

Hàng chữ này viết rất ẩu như là được viết ra trong tình trạng rất khẩn cấp nhưng còn chưa viết xong đã bị ép dừng.

Lật tiếp sang trang sau thì thấy không còn gì nữa.

Mà có vẻ quyển sổ này đã có từ rất lâu trước kia rồi.

Khang Mại: “…”

“Đây là ghi chép của người đó? Cái người phóng viên kia sao?”

Ngân Tô thuận miệng đáp: “Chắc thế.”

Cô bị y tá trưởng kia mang xuống một căn phòng dưới lòng đất rồi bảo cô chờ trong phòng, nói nếu cô không phải phóng viên thì có thể an toàn ra ngoài.

Trong căn phòng kia có rất nhiều đồ vật lộn xộn, vừa bẩn vừa loạn, dưới nền đất còn có những vết máu khá cũ.

Cô đợi bên trong được một lúc thì chợt cảm giác có một cơn gió lạnh thổi tới, sau đó bắt đầu xuất hiện những vị khách… À không, những người bạn phi nhân loại.

Cô muốn đi ra ngoài còn bọn họ lại muốn cô ở lại căn phòng kia làm khách.

Thế nên hai bên tiến hành một cuộc gặp gỡ không quá hảo hữu.

Khang Mại càng tò mò: “Thế cô đi ra ngoài kiểu gì?”

Cô đã loại bỏ hiềm nghi nhưng vẫn chưa tìm ra được ‘Phóng viên’, rất có thể sẽ tiếp tục bỏ phiếu, mà người tiếp theo được chọn chắc chắn chính là anh ta.

Cho nên hỏi thăm cách ra ngoài là việc vô cùng quan trọng.

Ngân Tô kỳ dị cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Tôi có một người bạn rất nhiệt tình hiếu khách nên mời bọn họ đi làm khách.”

Khang Mại: “?”

Nhiệt tình hiếu khách? Bạn?

Gϊếŧ?

Ngân Tô không có ý định giới thiệu người bạn nhiệt tình hiếu khách kia của cô, Khang Mại cũng rất thức thời không hỏi tới, anh ta cũng đã hiểu qua được cách cô rời khỏi đó rồi — chiến thắng bằng vũ lực.

Khang Mại: “Cô tìm được quyển sổ này trong căn phòng kia à?”

“Tất nhiên là không phải rồi.”

Sau khi ra ngoài, cô tìm được quyển số này trong một căn phòng khác.

Khang Mại nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Bí mật lớn này rất có thể là thông tin then chốt để chúng ta qua được phó bản, nhưng phải đi đâu để tìm manh mối này đây?”

Ngân Tô đã ăn xong, ngả người lên ghế sofa. Nghe thấy vấn đề của Khang Mại, cô nhếch môi, nhẹ giọng nói: “Tìm anh ta rồi hỏi là biết thôi.”

“?”

Cô đừng có mà hoang đường như vậy!

* * *

Bên ngoài cửa sổ, sắc trời càng ngày càng tối, từ cửa sổ nhìn ra, hai tòa nhà khác là một mảnh đen kịt, không chút ánh sáng.

Khu nội trú trở thành nơi duy nhất có ánh sáng.

Đúng mười giờ, đèn tắt.

Làm khu nội trú ngay lập tức rơi vào trong bóng tối, rõ ràng một giây trước còn có thể nghe được giọng nói của những người đi lại trên hành lang nhưng một giây sau tất cả âm thanh đều biến mất, yên lặng đến mức khiến con người ta cảm thấy bất an.

Lúc này Ngân Tô đã nằm trên giường, cô đang lau chùi con dao làm bếp kia, ánh trăng ngoài cửa sổ rơi trên gương mặt đang cười tủm tỉm của cô gái làm nổi bật lên sự quỷ dị nhưng lại không kém phần quyến rũ đầy ma mị.

Cô như một thợ săn ẩn núp trong bóng đêm, đang chờ đợi con mồi thuộc về mình.

Đồ điên…

Khang Mại nổi da gà khắp người, quay lưng về phía Ngân Tô.

Ngẫm lại lại thấy không đúng, đưa lưng về phía một người xa lạ như vậy quá nguy hiểm, thế là anh ta chỉ có thể đổi tư thế, nằm ngang ra.

Rõ ràng anh ta cảm thấy mình không buồn ngủ nhưng nằm được một lúc cơn buồn ngủ lại đột nhiên ập đến, mí mắt bắt đầu trở nên nặng nề.

Không được ngủ…

Khang Mại cắn đầu lưỡi, muốn làm bản thân tỉnh táo lại.

Nhưng cơn đau không làm Khang Mại tỉnh táo lại được bao nhiêu, anh ta muốn đứng dậy nhưng dường như cơ thể không còn là của anh ta nữa, nó dần trở nên nặng nề và không thể kiểm soát.

Anh ta thấp thoáng nhìn thấy trên trần nhà có một cái bóng màu trắng.

Cái bóng trên trần nhà rũ xuống càng lúc càng gần… Cảm giác âm u lạnh lẽo như một cơn thuỷ triều ập đến, bao phủ lấy Khang Mại làm anh ta cảm thấy ngột ngạt và hoảng sợ.

【Đinh gỉ: Đây là một cái đinh đã bị gỉ, bị nó đâm phải sẽ có nguy cơ nhiễm trùng, đương nhiên cũng có thể không. 】

【Giới hạn sử dụng: Mỗi phó bản có thể sử dụng một lần. 】

“Hít…”

Khang Mại sử dụng đạo cụ xong thì đột nhiên bật dậy.

Ý lạnh thấu xương rút đi.

Ánh trăng lặng lẽ chuyển động trong phòng, yên bình tĩnh lặng.

“Anh làm gì thế?”

Khang Mại đau đớn che lại chỗ đùi bị đinh đâm trúng, quay đầu nhìn về phía đối diện: “Cô không buồn ngủ?”

“Không buồn ngủ.” Giọng của bạn cùng phòng với anh ta nghe không hề có chút mệt mỏi mà lại còn hưng phấn: “Anh mệt à?”

Khang Mại: “…”

Anh ta có cảm giác rằng nếu mình nói mệt, cô sẽ lập tức đem mình ra giải phẫu.

Lúc này Khang Mại mới phát hiện Ngân Tô đang nằm nhưng lại mặc áo gió.

Khang Mại: “…”

Khang Mại nhìn đồng hồ trên tường, mười một giờ?

Qua một tiếng rồi?

Anh ta cảm thấy mọi việc chỉ mới diễn ra trong vài phút.

“Vừa rồi cô…” Khang Mại cân nhắc rồi lên tiếng: “Có nhìn thấy thứ gì không?”