Chương 3

Kỳ thật vừa rồi cô rất muốn hỏi một câu, cho dù

thật sự phải đi, vì sao lại không báo tin cho cô sớm một chút, như vậy

thì sáng sớm cô đã không phải sáng sớm lòng tràn đầy vui mừng chờ mong

mà chạy tới, chính là nhận được kết cục như thế này sao?

Cho dù

cô không có khả năng mang lại vinh quang cho người đại diện, nhưng dựa

vào tình cảm mấy năm nay, làm sao đến nỗi lạnh nhạt với cô như vậy, đến

một phần tình cảm cũng không lưu lại?

Trầm Hoan ở bên ngoài lang

thang đi dạo nửa ngày, mới vào cửa nhà, một lúc sau Hứa Thiến liền tiến

đến, “Ghi âm xong rồi? Cảm giác thế nào?”

Nhìn trên mặt mẹ không

che dấu được ý cười, Trầm Hoan ủy khuất đến bên miệng lặng lẽ nuốt

xuống, khóe miệng khẽ kéo lên, nỗ lực giả bộ một bộ dáng cao hứng, “Vẫn

tốt, hôm nay rất thuận lợi.”

“Con gái nhà ta thực có tiền đồ, hôm nay mẹ trước mặt dì con đặc biệt có mặt mũi.”

Nuốt xuống chua xót, Trầm Hoan không nghĩ gian nan tiếp tục đề tài khó khăn

này, nỗ lực tươi cười, dời đi lực chú ý của Hứa Thiến, “ Mẹ, hôm nay mẹ

đi bệnh viện kiểm tra rồi sao?”

“Đã đi rồi, qua mấy ngày nữa sẽ

có kết quả. Con đi nghỉ ngơi trước đi, còn hai món ăn nữa là có thể ăn

cơm.” Hứa Thiến nhớ đến món cá còn trong bếp, vội vàng đẩy con gái đi

nghỉ ngơi.

...................., Trầm Hoan mới trở về phòng ngủ.

Vào phòng ngủ, cũng không mở đèn, cô kéo góc chăn, an tĩnh cuộn mình bên mép giường.

Con đường phía trước bỗng trở nên mờ mịt, cô cũng không có nhiều khổ sở,

cùng lắm thì đời này an an phận phận làm một người bình thường, tìm

người để gả, cũng không sai biệt lắm.

Thế nào cũng phải trải qua một đời!

Tuy là nghĩ như vậy, trong đầu lại hiện ra bộ dáng mỉm cười của người đàn

ông, mang theo ánh sáng lóa mắt, Trầm Hoan đột nhiên che ngực, đem chính mình cuộn tròn lại càng khẩn.

Có người, mặc kệ có sống lại mấy đời, có phải hay không đã định là không có khả năng.

Cứ như vậy ở nhà mấy ngày, cho rằng bản thân sẽ bị chôn vùi, một cuộc điện thoại của công ty kéo cô trở về.

Lúc cô chạy tới, đúng lúc gặp được Giang Nhiên từ trong văn phòng chạy ra

vẻ mặt phẫn uất, hai người gặp nhau, cô còn chưa biểu hiện ra chút địch ý nào, đối phương đã cho cô một cái thần sắc ghen ghét không chút nào che dấu.

Vẻ mặt Trầm Hoan khó hiểu.

Thật nhanh cô đã biết nguyên nhân mình nhận được sự ghen ghét.

“Bản thu của cô sẽ để cho Giang Nhiên, nhưng công ty cũng không thể lãng phí được hạt giống tốt là cô. Vừa lúc thầy Phó Tư Dịch có tính toán tái

xuất, cô về sau liền đi theo hắn đi.”

Trầm Hoan dường như không kịp phản ứng, đôi mắt mở tròn xoe, “Đi theo ai?”

“Thầy Phó Tư Dịch!” Tổng giám đốc trán trọc lốc không kiên nhẫn nói.

“Là thật vậy chăng?” Như thế nào đột nhiên lại như vậy

“Tôi nhắc nhở cô một câu, cũng không biết phúc mấy đời nhà cô, nghe nói thầy Phó chỉ tên muốn cô” nói đến đây, tổng giám đốc Vương không khỏi đem

Trầm Hoan đánh giá nhiều vài lần, cũng chỉ là da có chút trắng, khuôn

mặt đẹp chút, không biết Phó Tư Dịch nhìn trúng cô ta ở điểm gì.

“Ngươi về sau đi theo thầy Phó, nỗ lực thật tốt, có hắn giúp cô, tất nhiên có

thể hot. Tôi liền không nói nhiều, tôi còn có việc, cô đi về trước đi,

sau cô đến văn phòng hắn, hẳn là hắn có việc cần giao cho cô.”

Ra cửa, Trầm Hoan vẫn không dám tin tưởng, ở trong đầu đem lời nói vừa rồi chắt lọc tỉ mỉ, đi đến một kết luận ------ cô so với kiếp trước được sự giúp đỡ của Phó Tư Dịch sớm hơn.

Kiếp trước, Trầm Hoan dùng thân phận trợ lý tiến vào Hạ Ngu, lúc ấy cô đi theo một nghệ sĩ nổi tiếng, ở trước mặt công chúng là một người tiêu sái rộng rãi, phía sau thì tính

tình lại thật lớn, quả thực đem cô thành chân sai vặt trong nhà, liền

kém không chửi không đánh thôi.

Cho dù hèn mọn mà sống, cô cũng

chưa từng có ý nghĩ từ bỏ việc ca hát. Mọi người thấy minh tinh S không

đem cô làm một trợ lý cùng đi theo nhưng sai sử cô, sao chép văn kiện,

quét tước vệ sinh, đều đủ loại, thật sự là chuyện thường ngày.

Tuy như thế, nhưng trong lòng cô lại ẩn ẩn vui sướиɠ, sân thượng công ty,

là thiên đường của riêng cô. Mặc kệ thời tiết đẹp hay không đẹp, mưa hay không mưa, chỉ cần có thời gian rảnh, cô liền trốn lên sân thượng, chỉ

cần hát một bài, mọi cảm xúc khổ sở đều tan biến hết.

Cô kiên trì ba năm như thế.

Cho rằng sẽ tiếp tục sinh hoạt như thế, không nghĩ tới, thế giới tăm tối rốt cuộc xuất hiện một tia sáng.

Minh tinh S dần dần chìm xuống, nhưng tính tình hắn ta thô bạo nhưng không

hòa hoãn được, ngược lại làm trầm trọng thêm. Trầm Hoan ở văn phòng hắn

dọn dẹp, lúc nhìn thấy một bản nhạc phổ, lúc hứng khởi, cô thuận miệng

hát lên, nhưng đùng một cái, phía sau một tiếng quát chói tai, “ Ai cho

phép cô động đến đồ vật của tôi.”

Trầm Hoan xoay người, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt tức giận của minh tinh S, mặt cô sợ tới mức biến sắc.

Lúc còn ngơ ngẩn, minh tinh S túm mạnh một cái, cô bị kéo ra tới ngoài văn phòng, trực tiếp bị ném ở bên ngoài hành lang.

“Cô cho rằng cô là ai, một trợ lý cũng nghĩ đến ca hát, cũng không nhìn xem thân phận của cô là gì....”

Trên sàn nhà lạnh lẽo, Trầm Hoan cúi đầu, vẫn không nhúc nhích. Cô biết,

minh tinh S từ trước tới nay vênh váo tự đắc, kiêu ngạo ương ngạnh. Hiện giờ, mấy năm nay không bằng trước, thanh danh không tốt, đã chịu sự xem thường của không ít người trong nghề, hôm nay dem cô ném ở bên ngoài

văn phòng, đơn giản là đêm cô lợi dụng cho người khác nhìn, hắn không

phải dễ bị khi dễ như vậy.

Bởi vì biết nguyên nhân trong đó, Trầm Hoan biết trận mắng nhiếc này không thể tránh được.

Tất cả những lời nói vũ nhục đều nói ra, nhưng người chung quanh đều không

dám đi lây xui xẻo, cũng là, ai sẽ vì một người không quan trọng mà đi

phân cao thấp với một kẻ điên đâu? Nhưng ở trước mặt mọi người, bị nhục

nhã, cô vẫn thấy trái tim lạnh lẽo, cảm giác hổ thẹn bức cô suýt rơi lệ.

“Cô tính là gì....” Minh tinh S còn đang chửi ầm lên, phát tiết tất cả tức giận trong thời gian này.

“Thế anh lại tính là gì!”

Đột nhiên một âm thanh nhẹ nhàng mà không mất đi sự uy hϊếp vang lên, mọi

người ở đây nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng của Phó Tư Dịch đang đến gần,

đều sửng sốt.

Thanh âm này------ Trầm Hoan không thể tin được mà

ngẩng đầu lên, bởi vì nguyên nhân góc độ, cô chỉ thấy chiếc cằm căng

chặt cùng cà vạt màu lam nhạt của người đàn ông. Nhưng kỳ lạ là, cô cảm

thấy sự tồn tại của hắn như một cây đại thu che trời, mà cô giống như là một cây cỏ bên chân hắn, an bình trong mưa gió.

“Ở trong mắt tôi, anh đều không bằng một cọng tóc của cô ấy!”

Lời nói của hắn làm người bên cạnh hít một hơi khí lạnh.

Mọi người đều biết, Phó Tư Dịch đối xử với mọi người đều ôn hòa hữu lễ,

chưa từng có nói nặng đối với người khác, năm trước có khi bị truyền

thông công kích, cũng chỉ cười vân đạm phong khinh.

Giống tình huống hôm nay, thực sự làm mọi người ở đây chấn kinh.

“Là một người đàn ông, không có bản lĩnh còn lấy một cô gái ra xả giận, Hạ Ngu không cần một người bại hoại như anh.”

Phó Tư Dịch nói năng có khí phách, liền nhẹ nhàng phán quyết sinh tử một người.

Không có ai sẽ hoài nghi lời nói của hắn, Phó Tư Dịch tuy là ra mắt với tư

cách là một ca sĩ, lại cũng biết đầu tư làm ăn, trong ngành nhân mạch

cực lớn, ngay cả Hạ Ngu cũng có cổ phần của hắn.

Hăn muốn có một người nổi tiếng, rất đơn giản, muốn hủy diệt một người, liền càng đơn giản.

Trầm Hoan theo bản năng nhìn sang minh tinh S, chỉ thấy hắn sắc mặt xanh mét, hai mắt đỏ đậm, giận mà không dám nói.

Phó Tư Dịch sau khi nói xong, nhìn minh tinh S một cái thật sâu, xoay người liền đi, thậm chí đều không nhìn đến Trầm Hoan vừa được hắn giải vây.

Bóng dáng người đàn ông như tùng, dáng người cao ngất, tây trang may thủ

công thẳng tắp mang theo lãnh khí. Ở trong nháy mắt ấy, Trầm Hoan cảm

thấy linh hồn nàng có gì đó rơi xuống đất, dần dần mọc rễ.

Từ nay về sau, minh tinh S quả nhiên lại không hề có tác phẩm nổi bật nào ra đời.

Ngày hôm sau, Trầm Hoan liền chào đón sự thay đổi của vận mệnh, cô được Phó

Tư Dịch điều đến bên người, Phó Tư Dịch tự mình dạy bảo nàng, bài hát

đầu tiên của cô cũng là Phó Tư Dịch tự tay soạn nhạc, từ đây, nổi tiếng

một nửa bầu trời.

Cô đã từng hỏi qua Phó Tư Dịch vì cái gì chọn cô, Phó Tư Dịch sờ đầu nàng, thanh âm ôn nhu, “Bởi vì cô có thể nổi tiếng.”

“Vì cái gì anh cho rằng tôi có thể nổi tiếng?” Cô vẫn cảm thấy u mê.