Chương 24: Làm nhiệm vụ (1)

Lần đầu tiên Linh thấy Việt tức giận như vậy.

Lúc Việt tức giận, anh thực sự đáng sợ. Lạnh lùng, chỉ tập trung lái xe. Vì vậy, suốt đoạn đường về nhà, Linh không dám bắt chuyện với anh.

Về đến khu nhà Linh, anh không cho dừng trước cửa mà lái xe đi gửi. Linh ngơ ngác không hiểu, ngó ngó xung quanh

Vẫn là anh hiểu cô đang thắc mắc điều gì. Việt lên tiếng:

Hôm nay anh có uống rượu, không thể về đơn vị trong tình trạng này!

Linh gật đầu ra vẻ hiểu. Nhưng ngay lập tức cảm thấy có gì đó sai sai. - Nghĩa là anh sẽ ở đây?

Việt xuống xe, đi qua mở cửa xe cho Linh. Anh nhìn cô, miệng khẽ nhếch lên:

- Không được?

- Ơ, được! – Mặt Linh thoáng đỏ bừng, xấu hổ quay đi.

Anh nắm tay Linh, cùng cô đi lên nhà. Bánh Bao nghe thấy tiếng cửa mở lon ton chạy ra đón. Linh bế mèo nhỏ lên, xoa xoa bộ lông mềm mại, cưng nựng hết sức.

Người nào đó thấy cảnh này không vừa mắt, đưa tay túm lấy Bánh Bao khỏi tay Linh, mang nó ra chuồng kèm theo lời mắng:

Đến giờ ngủ rồi, nhanh ngủ đi mèo!

Tới tận bây giờ, Thượng úy Lục quân này vẫn không ưa được mèo nhỏ.

Linh không nhịn được cười. Từ lúc về, tâm trạng Việt đã thoải mái hơn một chút. Ánh mắt đáng sợ vừa rồi của anh, cô sẽ nhớ mãi.

Việt mở tivi lên. Ngoài xem chương trình dành cho quân đội, anh chẳng có hứng thú với cái gì khác. Còn Linh vào phòng lấy đồ đi tắm.

Tắm táp xong xuôi, Linh đi vào bếp tìm đồ ăn vặt. Vừa rồi bầu không khí căng thẳng quá, cô không ăn được gì nhiều, giờ bụng đang biểu tình dữ dội.

Thính giác của Việt rất nhạy, không cần quay ra cũng biết cô đang đứng ở đâu. Anh lên tiếng, gọi cô:

- Qua đây đi!

Linh ôm gói snack tới ngồi cạnh anh.

- Anh xin lỗi, đáng ra không nên để em gặp Như Ngọc! – Giọng anh rất

nhẹ.

Linh mỉm cười:

- Không sao!

Hai người lại im lặng, Việt tập trung lau tóc cho Linh, còn cô ngồi trong lòng anh tận hưởng gói snack.

- Anh! – Linh khẽ gọi.

- U!

- Kể cho em nghe về anh đi! – Linh ngước lên nhìn anh, đôi mắt đầy mong chờ.

Tay Việt ngừng lau tóc cho cô, anh nhíu mày:

- Về anh?

Linh nhanh chóng gật đầu. Cô đã nghe về Việt qua lời kể của đồng đội, bạn bè anh, nhưng Linh vẫn muốn chính anh nói hơn.

- Em muốn mình hiểu anh như đồng đội, bạn bè hiểu anh vậy!

Đâu đó trên gương mặt anh thấp thoáng ý cười, anh xoa đầu cô:

- Vậy muốn anh kể điều gì?

Linh suy nghĩ mất vài giây rồi trả lời:

- Gia đình anh trước đi!

- Ừm. Cả nhà anh đều làm ở quân đội.

Việt bình thản đáp, ngược lại Linh rất ngạc nhiên. Cô bỗng nhớ đến lời của Như Ngọc. Chị ta nói cô không bao giờ xứng được với anh. Điều đó cũng có thể xảy ra.

- Cụ thể hơn được không?

Linh có chút hơi căng thẳng. Nếu là gia đình quân đội thì chắc chắn sẽ rất nghiêm khắc, chuyện yêu đương không thể đùa được.

- Bố anh làm bên Hải quân. Mẹ làm ở Tổng cục Hậu cần. Trên anh có anh trai là sỹ quan Không quân, dưới có em gái bên Quân Y...

Linh nghe xong, mặt cô méo xẹo. Cô cảm thấy có chút áp lực.

-Nhà anh toàn bên quân đội thế này, anh có bạn gái ngoài ngành được không?

- Đồ ngốc! Tại sao lại không được, bố mẹ anh dễ tính lắm! Anh đã ưng em thì chắc chắn bố mẹ anh sẽ ưng em. - Việt cười, ôm cô vào lòng.

Cô đã yên tâm hơn một chút. Giờ Linh đã hiểu, con người Việt không chỉ được tôi luyện trong môi trường quân ngũ mà anh còn là con của một quân nhân, ít nhiều cũng có ảnh hưởng.

Linh ngả đầu vào khuôn ngực rắn chắc của anh, vẽ lên đó một hình trái tim thật đẹp. Cô bâng quơ hỏi anh:

- Anh đã từng nghĩ nếu không là quân nhân thì sẽ làm gì chưa?

- Ngay từ bé bố anh đã yêu cầu 3 anh em phải tự chọn mình sẽ làm gì trong quân đội. Vậy nên ngoài làm quân nhân anh chưa từng nghĩ đến việc khác!

- Vậy, có bao giờ anh hối hận khi là quân nhân không?

Việt lắc đầu, giọng chắc nịch:

- Một khi đã mặc quân phục anh phải có trách nhiệm với cả Tổ quốc. Anh sẽ không bao giờ hối hận, bởi vì đây là vinh hạnh của anh.

Linh bị những lời lẽ của anh làm cho thuyết phục, cô nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

- Anh cứ bảo vệ Tổ quốc và yêu em là được rồi! – Linh nháy mắt, cười tươi.

Việt nắm tay Linh, hai bàn tay đan vào nhau. Anh cúi thấp người, đặt lên môi cô một nụ hôn. Linh không ngần ngại đón nhận.

Hôn xong, môi anh di chuyển qua vành tai cô, từng hơi thở nóng bỏng phả ra. Anh nói nhỏ:

- Cô bé, bảo vệ Tổ quốc là trách nhiệm của anh, và trong Tổ quốc có cả em!

Linh xấu hổ quá, cứ áp mặt vào ngực anh. Hai má cô đỏ bừng.

Việt bật cười, xoa đầu Linh:

- Được rồi, đi ngủ đi!

Linh vội vàng ló mặt ra.

- Anh vào trong phòng ngủ đi, mai còn về đơn vị. Đêm nay em còn phải làm việc, sáng mai ngủ bù cũng được.

- Không được, anh không cho phép em có thời gian biểu lung tung như vậy! Vào ngủ đi, anh ngủ sofa. – Việt nghiêm giọng.

Linh không chịu, lắc đầu:

- Ngủ ở sofa không tốt, với lại dễ bị cảm lạnh, mai anh về quân đội còn phải huấn luyện vất vả.

- Vậy mà sáng nay anh vẫn thấy ai đó nằm còng queo ở sofa đấy!

Bị trêu chọc, Linh vội vàng thanh minh:

- Đấy là em ngủ quên!

- Thôi được, nếu em không muốn anh ngủ sofa thì cả hai chúng ta vào trong phòng!

Dứt lời, Việt ôm Linh vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường. Linh vẫn còn mơ màng không hiểu chuyện gì.

Người nào đó nằm xuống cạnh Linh, đặt một nụ hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói:

- Ngủ ngon!

Sau đó quay người nhắm mắt.

Đây là lần đầu tiên ngủ cùng nhau, Việt có hơi căng thẳng. Tự chủ của anh vốn rất tốt nhưng ở gần Linh nhiều lần anh không dám đảm bảo trước điều gì.

Còn cô nàng này không chịu ngủ, dịch sát gần anh. Tấm lưng anh rất rộng. Linh vòng tay ôm, mặt áp vào lưng anh. Có người yêu đẹp trai, dáng chuẩn thế này, thi thoảng phải tranh thủ tận dụng "tài nguyên".

Việt có hơi bất ngờ, anh "e hèm" một tiếng:

- Cô gái, tự chủ của anh có hạn đấy!

- Quân nhân không bao giờ làm hại người dân! – Mặt Linh gian xảo, nhắc lại câu nói lần trước của anh.

Vì Việt đang quay mặt nên không thấy được bộ mặt đang hý hửng của Linh. Anh "hừ" lạnh một tiếng:

-Em cứ ôm thế đi, anh ngủ!

Linh lè lưỡi, cứ tiếp tục ôm anh, vài phút sau cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.