Chương 11: Anh là một quân nhân (1)

Hà Nội bước vào những ngày nắng nóng đỉnh điểm. Người người nhà nhà không ai muốn ra đường. Linh cũng nằm trong số đó. Nắng nóng làm Linh ít đi tour hơn. Ban ngày cô chui trong nhà nhận dịch truyện, dịch phim. Đến chiều tối mới "miễn cưỡng" đi ra khỏi nhà đến trung tâm.

Còn chuyện với Việt. Hmmm, cứ hai ba ngày Việt lại nhắn tin hỏi thăm cô một lần, nhưng được mấy tin thì lặn mất. Linh cũng có chút buồn, không biết chuyện của hai người sẽ đi đến đâu.

Chưa nghĩ được nhiều thì vòng xoáy công việc lại cuốn cô vào.

Kết thúc công việc ở trung tâm, về đến nhà đã hơn 8h. Linh rất lười nấu ăn nên úp tạm gói mì. Mì chín, đang chuẩn bị nhâm nhi thì điện thoại của cô reo lên.

Với lấy điện thoại, Linh nhìn xem ai gọi. Là Huy. Dạo này chắc Huy bận lắm, hai người không có liên lạc gì nhiều với nhau. Giờ Huy gọi, Linh cũng có chút bất ngờ.

"Ừ, Huy à"

"Linh rảnh không?" Đầu dây bên kia giọng Huy trầm đυ.c, lạc hẳn đi.

Linh nhíu mày, giọng Huy hôm nay lạ quá!

"Cậu sao vậy? Đang ở đâu?"

"Quán rượu"

----------------//

Quán rượu.

Linh mở cửa bước vào. Quán không ồn ào như cô tưởng. Khách cũng không quá đông. Linh nhìn xung quanh, thấy Huy ngồi ở góc, liền nhanh chóng ra đó.

Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Huy, Linh khẽ liếc nhìn cậu bạn của mình. Đầu tóc rối bù, chiếc áo somi mở cúc trên, không sơ vin thật luộm thuộm. Trông Huy thảm hại đến thậm tệ.

Huy uống không ngừng, rượu vừa hết lại tiếp tục rót. Linh thấy vậy bực quá hét lên:

- Có chuyện gì? Gọi tôi đến mà không nói gì cứ uống thế?

Huy lắc đầu cười khổ, đưa rượu lên miệng uống ực một cái. Giọng cậu ta khàn khan:

- Làm nghề tự do như Linh sướиɠ thật đấy!

Hóa ra là buồn khổ vì công việc.

- Sao? Bị sếp mắng hả?

Linh gọi phục vụ yêu cầu thêm một cốc rượu nữa. Cô với lấy chai rượu, rót ra cốc của mình, nâng lên uống từ từ. Mùi rượu cay nồng tràn ngập trong miệng.

Đặt chén rượu xuống bàn, cô nói tiếp:

- Thực ra thì công việc nào cũng áp lực thôi! Tôi cũng đâu có sung sướиɠ! Huy day day thái dương, mệt mỏi nói:

- Công ty giao cho tôi một dự án lớn, cất công làm bao nhiêu đêm. Đến ngày gặp đối tác, máy tính hỏng, mất hết dữ liệu. Dự án hỏng bét. Không những bị quở trách còn hạ nửa tháng lương...

Uống thêm một cốc, Huy thở dài:

- Không ngờ lại đen đủi đến thế, sắp hết tháng đến nơi. Tôi còn đang tính mua nhà. Chắc phải tạm gác lại một thời gian nữa thôi.

Linh cảm thông nhìn cậu bạn của mình. Lần đầu cô chứng kiến Huy trong tình trạng tệ hại như này.

- Mọi chuyện qua rồi! Giờ buồn bực được ích gì đâu.

Huy tiếp tục trầm mặc, mân mê cốc rượu trong tay.

- Linh này. - Huy ngẩng đầu lên nhìn Linh, giọng trầm xuống – Làm bạn gái tôi đi!

Trong đầu Linh "Choang" lên một tiếng. Cô tròn mắt đầy ngạc nhiên, ngỡ mình nghe lầm:

- Huy này, không được đùa vậy đâu?

Huy bật cười, ánh mắt mơ màng:

- Chuyện này đùa được sao? Tôi đơn phương Linh từ những năm tháng đại học, sơ sơ 6 năm rồi!

Linh bối rối. Chưa bao giờ cô có thể nghĩ chuyện này có thể đến với mình. Đối với Linh, Huy mãi mãi chỉ là bạn tốt.

- Huy à, cậu say rồi! – Linh mỉm cười

- Tôi say, nhưng những lời tôi nói là thật! – Huy nhếch miệng, đặt cốc rượu thật miệng xuống bàn.

Không bao giờ nói chuyện với người say. Linh đã rất nhiều lần nhủ thầm như vậy. Và lần này không ngoại lệ. Cô định mặc kệ Huy, toan đứng lên bỏ về thì bị Huy giữ chặt tay.

- Huy, bỏ ra! – Linh bình tĩnh nói.

- Linh, làm bạn gái tôi được không? Tôi yêu Linh, rất yêu. Tôi đã làm mọi thứ vì Linh rồi, chấp nhận tôi đi.

Ánh mắt Huy mơ hồ, tay nắm chặt lấy tay Linh, quyết không buông. Linh giằng tay ra cũng không được. Bực quá, cô gắt lên:

-Huy, nghe này. Là bạn, mãi mãi là bạn. Tôi thích người khác rồi!

Những lời nói của Linh như sét đánh ngang tại Huy. Cậu ta thẫn thờ, buông tay ra. Khóe miệng nhếch lên, lại tiếp tục ngửa cổ uống rượu.

- Là tôi vô dụng, không chịu thổ lộ sớm.

Linh nhìn Huy. Vừa rồi hành động của Huy đúng là có hơi quá đáng, nhưng dẫu sao đó cũng là bạn mình, Linh không trách. Huy cứ liên tục uống không ngừng nghỉ, cô thật sự xót cho cậu ta.

Uống đến khi say mèm, Huy gục đầu xuống bàn. Linh lắc đầu ngán ngầm. Cô đưa tiền cho phục vụ nhờ gọi taxi đưa Huy về. Sau đó cô đi về nhà mình.