Chương 10: Quả chanh

Ngày hôm sau, vẫn là Lộ Dĩ Nịnh đưa bữa sáng cho Cố Dĩ Trăn.

Bởi vì buổi sáng sau khi cô rửa mặt xong xuống lầu ăn sáng, phát hiện vẫn không có Cố Dĩ Trăn.

Mà dì Chu đã chuẩn bị bữa sáng trước cho cậu.

Vẻ mặt bà cười tủm tỉm nhìn Lộ Dĩ Nịnh, dụng ý này không cần nói cũng biết.

Lúc này Lộ Dĩ Nịnh vừa đến phòng học lớp 5, liền nhìn thấy Cố Dĩ Trăn đứng ở cửa chờ cô.

Thiếu niên vẫn là tư thế ngày hôm qua, khuôn mặt lạnh như cũ, không nói gì, chỉ vươn tay về phía cô.

Lộ Dĩ Nịnh theo bản năng đưa bữa sáng cho cậu.

Cậu duỗi tay nhận lấy sau đó xoay người về phòng học, không nói một câu.

Lộ Dĩ Nịnh nhìn bóng lưng cao gầy của thiếu niên, như đang chậm rãi phản ứng lại cái gì đó.

Cô hơi cong môi, khẽ cười.

Nhớ lại những gì lúc trước ba Cố Minh đã nói với cô:

—— "A Trăn thằng bé chỉ là thiếu tình thương."

—— "Thằng bé không biết cách diễn đạt."

—— "Con đối tốt với thằng bé, thằng bé sẽ không từ chối."



Những ngày sau đó, Lộ Dĩ Nịnh trở thành người giao đồ ăn sáng cho Cố Dĩ Trăn.

Những người trong lớp 5 càng tò mò hơn về Dĩ Nịnh, cư nhiên lại tặng bữa sáng cho Lãnh ca gần một tháng.

Mấu chốt là cô gái không nói một lời, đã thu phục chàng trai ngầu nhất lớp bọn họ.

Bởi vậy bọn họ đưa ra kết luận, hoá ra Lãnh ca thích người không thích nói chuyện.

Nhưng sau đó lại có người phát hiện cô gái đưa bữa sáng cho Cố Dĩ Trăn ở trên Tieba(*) trường học, mỗi ngày đi học và tan học cùng Đường Tinh Chu, còn có người nói hai người đã ở bên nhau rất lâu.

(*) mạng xã hội trực tuyến

Trong lớp 5 có nữ sinh thích Cố Dĩ Trăn chạy tới trước mặt cậu khóc lóc kể lể, nói cô gái đưa bữa sáng cho cậu bắt cá hai tay.

Một bên đưa bữa sáng cho cậu, một bên cùng Đường Tinh Chu ở bên nhau.

Kết quả Cố Dĩ Trăn đến nửa cái ánh mắt cũng chưa cho cô ta.

Bộ não của mọi người đã tạo nên một màn kịch "Lãnh ca biến thành si nam" "Cho dù cô ấy nɠɵạı ŧìиɧ tôi cũng yêu cô ấy".

Cảm giác mình đã ăn một quả dưa lớn.

......

Thẳng đến một ngày, người đưa bữa sáng biến thành Đường Tinh Chu.

Anh đưa bữa sáng trong tay cho cậu, lời nói cũng rất đơn giản rõ ràng nói tóm tắt: "Chị em hôm nay xin nghỉ, bị cảm mạo, sốt 39 độ."

"Em ấy nhờ anh mang bữa sáng tới cho em."

Một bạn học ở góc tường nghe lén được liền đem cuộc đối thoại của hai người thuật lại cho bạn tốt bên cạnh, kết quả một truyền mười, mười truyền một trăm.

Tieba của trường học lại đăng bài mới.

【 các nhân chứng nói rằng, cô gái vẫn luôn đưa bữa sáng cho Cố Dĩ Trăn trong khoảng thời gian này hoá ra là chị gái của cậu ấy, Đường Tinh Chu chỉ là giúp cô ấy đưa. 】

【 thật tốt quá chị em ơi, chúng ta không chỉ bớt đi một tình địch còn nhiều thêm một người trợ công. 】

【 vậy Đường Tinh Chu và chị gái của Cố Dĩ Trăn có quan hệ gì, vì sao anh ấy lại giúp người ta đưa bữa sáng? 】

【 người trên lầu xài 2G sao, cô gái đó mỗi ngày cùng Đường Tinh Chu đi học và tan học, chúng tôi đều biết đó là bạn gái của anh ấy. 】

【 lại nói cho mọi người biết một điều nữa, chị gái Cố Dĩ Trăn ở lớp 1, ngồi phía trước Trình Tinh Lâm. 】

【 bạn trai là Đường Tinh Chu, em trai là Cố Dĩ Trăn, bàn sau là Trình Tinh Lâm, này quả thực chính là người thắng nhân sinh, Nịnh Tinh của tôi. 】

【 ô ô ô tôi muốn nhập hồn vào người cô ấy!!! 】

Ngoài ra còn có một ít ý nghĩ mới lạ:

【 nhìn thấy hình ảnh Đường Tinh Chu đưa bữa sáng cho Cố Dĩ Trăn, tôi cảm giác mình lại có thêm một đôi CP để cảm khái. 】

【 giơ cao biểu ngữ của "Song tử tinh", hai người bọn họ khi nào mới có thể đứng cùng khung hình 】

......

Sau khai giảng nháy mắt đã gần một tháng, kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh vào tháng 10 cũng sắp đến.

Khi chủ nhiệm lớp Mạnh Đức báo tin, học sinh phía dưới bắt đầu xao động, đều là thảo luận việc Quốc Khánh đi đâu chơi.

Mạnh Đức dùng tay vỗ mạnh vào bục giảng, biểu tình nghiêm túc: "Thay vì nghĩ xem Quốc Khánh mình đi đâu chơi, không bằng nghĩ xem mình có thể đạt được bao nhiêu trong lần kiểm tra hàng tháng này."

Mọi người nháy mắt im tiếng.

Mỗi tháng đều sẽ có một lần kiểm tra, đây là truyền thống Nhất Trung.

Lần kiểm tra này đúng lúc được xếp trước kỳ nghỉ Quốc Khánh.



Ngày kiểm tra đầu tiên, môn đầu tiên vào buổi sáng là ngữ văn, buổi chiều là toán học.

Việc sắp xếp chỗ ngồi trong phòng kiểm tra dựa vào thành tích cuối kỳ năm nhất.

Lộ Dĩ Nịnh là học sinh chuyển trường, không có thành tích, cho nên bị xếp vào chỗ cuối cùng của lớp khoa học tự nhiên.

Buổi chiều khi kiểm tra được một nửa, Mạnh Đức từ cửa phòng học bước vào, sau đó chỉ bài kiểm tra mình cầm trong tay cho giám thị.

Giám thị gật đầu, sau đó từ trên bục giảng đi xuống, nhường chỗ cho ông.

Mạnh Đức đứng trên bục giảng, ho nhẹ một tiếng sau đó mở miệng: "Các bạn học, các em nhìn đề thi trên tay mình một chút, lật đến câu hỏi lớn ở cuối trang thứ 4, cũng chính là câu 22."

"Chúng ta sẽ sửa đề ở đây một chút, đã biết trên mặt phẳng điểm P cùng hai điểm A ( -1, 0), B ( 1, 0) có khoảng cách tương đương 2 căn 2, đổi căn 2 thành 2 căn 2."

"Lặp lại lần nữa a, đổi căn 2 thành 2 căn 2."

Sau khi Mạnh Đức nói xong, liền rời khỏi phòng học.

Lộ Dĩ Nịnh ngồi ở vị trí cuối cùng cạnh cửa sổ phòng học của tổ 1, cầm lấy cây bút đen viết thêm số 2 vào trước căn 2.

Ngồi ở lối đi nhỏ bên cạnh cô là một nam sinh, cô nghe thấy cậu nhỏ giọng nói với ngữ khí táo bạo: "Mẹ nó, sửa lại đề thì sao chứ, dù sao cũng không biết làm."

Lộ Dĩ Nịnh nhìn đề trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó.

Cô muốn nói, cô cũng vậy.



Sau khi kiểm tra xong môn tiếng Anh cuối cùng, mọi người sôi nổi trở lại phòng học chờ chủ nhiệm lớp đến.

Có vài bạn học thảo luận đáp án bài kiểm tra vừa rồi, cũng có những bạn học thảo luận việc sắp xếp kỳ nghỉ.

Vừa mới kiểm tra xong, Trác Khởi bắt đầu dậy sóng.

Cậu cầm điện thoại lướt Douyin(*), vừa lướt biểu cảm trên mặt giống hệt "ông lão tàu điện ngầm xem điện thoại".

(*) một ứng dụng tựa như Tiktok

Cậu vỗ bả vai Đan Ý phía trước, không ngại học hỏi kẻ dưới: "Ài, tớ nhìn thấy trên Douyin có rất nhiều trai bắt chước ' Nanami ' gì đó, này rốt cuộc là cái quái gì thế?"

Đan Ý vừa nghe, lập tức quay đầu lại, hảo tâm phổ cập khoa học cho cậu: "Là tên của nữ chính trong một bộ manga anime Nhật Bản."

Vẻ mặt Trác Khởi vẫn mê mang: "Sau đó thì sao? Có cái gì đặc biệt?"

Nhắc tới cái này, hai mắt Đan Ý loé lên hình ngôi sao: "Trọng điểm là nam chính siêu đẹp trai, giọng nói cũng rất tuyệt, vừa ôn nhu vừa quyến rũ."

"Bây giờ lưu hành một câu: Người ta sống để cướp chồng Nanami!"

Trác Khởi: "......"

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy bộ dáng hoa si của Đan Ý.

Đan Ý thấy vẻ mặt mê mang lại nhíu mày của cậu, liền cảm thấy mình và thẳng nam không có điểm chung nào để nói chuyện với nhau.

Cô vỗ bả vai Lộ Dĩ Nịnh bên cạnh: "Tiểu Nịnh, cậu xem qua bộ manga anime kia chưa?"

Lộ Dĩ Nịnh gật đầu, lúc trước cô bị chị họ nhỏ An Đình kéo xem bộ manga anime này, liên tục thức khuya xem cả đêm.

Bởi vì căn bản không dừng được.

Trên khuôn mặt trắng nõn của cô vẫn là biểu cảm nghiêm túc, nghiêm trang trả lời: "Tomoe, rất tuấn tú."

Sắc mặt Đan Ý nháy mắt xuất hiện biểu cảm ngạc nhiên, vươn một bàn tay về phía cô: "Tri âm!"(*)

(*) Bạn bè biết rõ tâm sự của nhau

Lộ Dĩ Nịnh đưa tay qua, nắm tay cô ấy, trên mặt mang theo vài phần thẹn thùng.

Trác Khởi nhìn hai người, thế giới này làm sao vậy?

Ngay cả Lộ Dĩ Nịnh một tiểu tiên nữ không dính khói lửa phàm tục cũng thích loại này?

Cậu không phục: "Này có là gì, giọng nói của Tinh Lâm chúng ta so với cái kia dễ nghe hơn nhiều!"

Vì thế Trác Khởi lớn mật vỗ bả vai người ngồi cùng bàn bên cạnh: "Tinh Lâm đừng ngủ nữa, đã đến lúc chứng minh sự hùng phong(*) của cậu rồi!"

(*) Oai phong mạnh mẽ

Trình Tinh Lâm đang mơ mơ màng màng ngủ, bị tiếng ồn ào của cậu làm đau lỗ tai.

Cậu chụp được tay cậu ta: "Cút."

Trác Khởi: "Ai nha, chỉ cần cậu nói ' Nanami ', nói xong sẽ cho cậu ngủ."

"Na em gái cậu." Ngữ khí của thiếu niên rõ ràng không kiên nhẫn.

"......"

Trác Khởi vẫn cố chấp: "Không phải cái này, là Nanami."

Cậu dùng tiếng Nhật nói lại cái tên kia một lần nữa.

Sau đó lại nói với chính mình: "Tớ thật sự không nghĩ tới đến Tiểu Nịnh cũng thích cái này......"

Sau khi Trình Tinh Lâm nghe câu này, đầu óc mới thanh tỉnh chút, chỉ nắm bắt được mấy chữ mấu chốt.

Cậu thong thả ngẩng đầu lên, mày kiếm hơi nhíu, đôi mắt hẹp dài hơi híp, nhìn về phía Lộ Dĩ Nịnh phía trước: "Cậu thích ' Nanami '?"

Khi cậu nói những lời này, tiếng chuông vào lớp vừa vặn vang lên, lớp 1 đang ầm ĩ nháy mắt trở nên an tĩnh.

Tiếng chuông vừa vặn ngừng ở ba chữ cuối cậu nói.

Vì thế bạn học cả lớp đều nghe thấy vô cùng rõ ràng ba chữ "Nanami".

Nữ sinh trong lớp nháy mắt trở nên kích động.

"A a a a a tớ thật sự có thể chính tai nghe thấy Trình Tinh Lâm nói Nanami."

"Giọng nói quá tuyệt, tớ yêu giọng trầm."

"Có ai ghi âm lại hay không!!"

"Có thể lặp lại lần nữa không, tớ muốn đặt làm tiếng chuông báo thức!"

"Tomoe của tớ đã có bản thực!"

Lúc này, chủ nhiệm lớp Mạnh Đức đi vào, đi theo phía sau là đại biểu môn toán cầm một xấp bài kiểm tra toán trong tay.

Ông vỗ cửa, giọng nói lớn như tiếng chuông trực tiếp xuyên thấu phòng học: "Ồn cái gì mà ồn, không nghe thấy chuông reo rồi sao, tôi ở dưới lầu cũng nghe thấy giọng của các em."

Lộ Dĩ Nịnh xoay người lại, ánh mắt chậm rãi hoàn hồn.

Nhưng nghững lời của nam sinh vẫn còn quanh quẩn trong đầu.

Giọng nói của cậu vốn dĩ là loại này dễ nghe siêu trầm, khi nói "Nanami" ngữ điệu tăng lên, có từ tính, còn mang theo vài phần ngữ khí nghi hoặc, âm cuối thật quyến rũ.

Quyến rũ đến mức, dễ dàng làm gương mặt người khác nóng lên.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký của Trình Tinh Lâm

Không biết thì hỏi, Nanami là cái gì???

Cảm ơn tiểu khá ái trong khung bình luận, cảm ơn thiên thần nhỏ đã đúc kết và tưới dung dịch dinh dưỡng, moa~

(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ