Chương 8

Trên bảng, cô giáo đang giảng đến cách gói bánh giò.

Sau khâu gói bánh là luộc bánh.

Trong lúc chờ bánh chín, chúng tôi bắt đầu quét dọn lại phòng thực hành.

Gần cuối giờ, vài đứa con trai từ trên lớp điện chạy xuống ăn trực. Nhìn thấy Trần Minh Tâm cũng xuống, mắt tôi hơi sáng lên.

"Ê mày." Tôi chạy ngay ra chỗ nó, đập bộp một phát vào lưng nó thay cho lời chào hỏi.

Thằng Tâm đang kéo mấy sợi dây ni lông buộc quanh cái bánh hình chóp tam giác đều, nó liếc mắt nhìn tôi một cái, động tác tay vẫn không hề chậm lại.

"Nói."

Tôi lấy kéo giúp nó cắt mấy cái dây, thử dò hỏi:

"Hôm nay mày có phải chở ai không?"

"Hmm... chắc là không. Sao?" Nó nhướn mày nhìn tôi, đôi mắt hai mí xinh đẹp hơi rũ xuống, trông cuốn hút một cách kỳ lạ.

Đệch, sao nó đẹp trai thế nhỉ? Tôi tia thằng Tâm từ lúc mới lên lớp 10, vừa bước chân vào lớp là tôi đã chú ý đến nó ngay lập tức. Nó cao 1m8, hơi gầy, thơm, đẹp trai, có gu ăn mặc, nhà có điều kiện, thành tích học tập cũng khá. Trước khi Khánh chuyển đến, thằng Tâm chính là người có ngoại hình nổi bật nhất lớp tôi.

Duyên phận thế nào mà tôi và Tâm lại chơi thân với nhau, sau đó tôi mới phát hiện ra nó không thích con gái, thậm chí hai đứa chúng tôi còn từng crush một bạn lớp bên cạnh.

Quay lại vấn đề chính.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn nó, cười lấy lòng:

"Hôm nay xe tao bị hỏng, lúc về mày chở tao đến chỗ quán sửa xe đầu đường Đà Nẵng được không? Tiện đường luôn."

Tâm vươn tay cầm lấy thìa Nhung đưa, nó xúc một miếng bánh lên ăn thử, thản nhiên nói:

"Tao tưởng mày có người chở đến rồi?"

Tôi trố mắt ra nhìn nó. Sao mà nó biết được?

Tâm có vẻ thích thú khi nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc trên mặt tôi, nó sấn thêm một miếng bánh nữa, cười cười giải thích:

"Mày với Gia Khánh bị thằng Hoàng nhìn thấy, vừa nãy nó oang oang cho cả lớp điện nghe hết rồi."

Tôi đau khổ đập đầu vào cánh tay nó.

"Tao chết quách đi cho xong."

"Không sao đâu, thằng Khánh có giải thích rồi." Nó đưa thìa bánh lên miệng tôi, tỏ ra an ủi "Làm miếng này. Cùng lắm mày chỉ bị trêu mấy hôm thôi."

Tôi há miệng cắn miếng bánh, uể oải tựa vào người nó.

"Mày ơi tí về đi ăn bánh xèo ở Lê Hồng Phong đi... Rủ thêm mấy đứa nữa, tao nản quá."

"Tao hết tiền rồi, bao thì đi."

"...Tao bao, mày chở."

"Chốt kèo."

Vì có kèo đi ăn với thằng Tâm nên tâm trạng tôi tốt hơn một tẹo.