Chương 44

"Bọn em vào lớp trước ạ." Tôi cố nặn ra một nụ cười với thầy Tùng, sau đó vội vàng kéo nó đi về phía lớp học, chỉ sợ thầy tôi lại nói ra câu gì đấy nữa khiến tôi muốn sang chấn tâm lí.

Lúc bọn tôi bước vào lớp, không ngoài dự đoán của tôi, 80% con gái đều quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Khánh một cách rất lộ liễu, 20% còn lại thì ý tứ hơn, chỉ dám lén lút liếc nó rồi vội rời tầm mắt.

Dù đang bị mấy chục ánh mắt nhìn chăm chú, Nguyễn Hoàng Gia Khánh vẫn có thể tỏ ra điềm nhiên như không. Hẳn nó đã quá quen với việc trở thành tâm điểm rồi.

Tôi dẫn Khánh về phía bàn của mình. Trâm và Việt đã đến trước, chúng nó để hai cái cặp ra giữa, mỗi đứa ngồi một đầu bàn, nhìn kiểu gì cũng thấy buồn cười.

Lúc gần đến nơi, Khánh kéo nhẹ tay tôi, nó cúi đầu xuống, thì thầm:

"Tao biết tại sao mày lại rủ tao đến đây học rồi."

Tôi bắt đầu giả ngu:

"Hả? Tại sao?"

Nó véo má tôi, lắc đầu:

"Mày đừng có giả ngu với tao."

Tôi cười với nó. Với tình huống khó xử thế này, chỉ cần nở một nụ cười tự tin.

"Nếu mày nghĩ mày cười như thế tao sẽ tha cho mày..." Khánh gõ nhẹ lên trán tôi, giọng nói ngập tràn bất đắc dĩ và cả... cưng chiều? "Thì mày đúng rồi đấy."

Chết rồi, hình như tim tôi lại đập nhanh nữa rồi.

***

Thứ hai đầu tuần, lớp tôi có tiết thể dục. Cô thể dục cho lớp tôi chạy hai vòng quanh sân, sau đó được hoạt động tự do.

Lễ khai giảng đã trôi qua hơn một tuần, từ sau nhiệm vụ quay MV cho nhà trường, CLB Nhϊếp Ảnh tạm thời vẫn chưa có hoạt động gì mới, dạo này Trần Minh Tâm có vẻ rảnh rỗi đến kỳ lạ. Nó lôi tôi xuống căng-tin, bảo là "Tao sẽ mời mày uống nước vì mày đã đến hỗ trợ tao mấy tuần vừa rồi, dù tao biết thừa mày chỉ muốn hóng hớt và ngắm người đẹp." Tất nhiên nó nói không sai, nhưng mà sao phải thẳng thắn như thế nhỉ? Tôi cũng biết ngại chứ.

Mua nước xong, thằng Tâm lại kéo tôi ra chỗ ghế đá gần sân bóng rổ, tôi nhận ra hình như nó có gì đó muốn nói với tôi.

Tôi mở chai nước ra uống một ngụm nhỏ, lơ đãng nhìn đám con trai lớp tôi đang chơi bóng rổ gần đấy, đợi thằng Tâm mở lời.

"Châu Anh, dạo này mày đang yêu đương với Gia Khánh à?" Thằng Tâm bất chợt lên tiếng, nó nheo mắt nhìn tôi, giọng nói trở nên nghiêm túc một cách bất thường.

"Khụ khụ... Mày điên à?" Tôi đóng vội nắp chai nước, trợn mắt nhìn Trần Minh Tâm. Con mắt nào của nó nhìn thấy tôi và Gia Khánh yêu nhau thế?