Chương 34

"Thầy Nam hỏi lý do tao với thằng Việt đánh nhau, bọn tao bảo là có mâu thuẫn, sau đấy thầy đứng nói chuyện tương lai cuộc đời gần nửa tiếng với bọn tao, cuối cùng bảo tao với nó về viết bản kiểm điểm 1000 chữ, học thuộc, hôm sau đọc cho thầy nghe. Mày còn gì muốn biết không?" Thằng Lâm liếc mắt nhìn tôi.

"Khụ." Tôi hơi xấu hổ ho khan một tiếng, cười trừ "Không... tao có thắc mắc gì đâu."

"Thế mày nhìn tao từ nãy tới giờ làm gì?" Nó nhướn mày.

"À..." Tôi nhanh trí cho vào balo lục lọi, may mắn tìm được hai cái băng urgo chưa dùng, đưa cho nó "Tao thấy trên tay mày có vết xước."

Tôi không thể nói là do nó làm tôi rén nên tôi không dám mở mồm ra hỏi chuyện được.

Lâm có vẻ hơi bất ngờ, nó cầm lấy hai cái urgo tôi đưa, gật đầu:

"Cảm ơn mày."

"Không có gì." Tôi khẽ xua tay, im lặng nhìn nó dán băng vào vết thương.

"Mày cứ nhìn tao làm gì? Có gì nói đi." Thằng Lâm ngẩng đầu lên liếc tôi, bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn.

Thực ra tôi còn muốn bảo nó "Cá không ăn muối cá ươn, tao đã cảnh báo rồi mà mày cứ thích đâm đầu vào, bị đánh là đáng lắm", nhưng mà gái ngoan không chọc vào nỗi đau của người khác, nếu đã không nói được lời nào tử tế thì tốt nhất là đừng nói gì cả. Bố hay dạy tôi thế.

Cho nên, tôi quyết đoán lắc đầu.

"Không có gì đâu, mày nhớ về nhà sát trùng bôi thuốc nhé, đừng để bị nhiễm trùng."

Sắc mặt thằng Lâm nhanh chóng dịu xuống, nó tỏ ra nghi ngờ ngó tôi đăm đăm:

"Sao tự dưng mày tốt với tao thế?"

"Tao lúc nào chả tốt." Tôi lườm nó.

"Ờ."

???

"Ờ" là tốt hay không tốt?

***

Tôi cứ nghĩ drama hôm nay thế là hết rồi, cho đến khi tôi đi ra nhà xe, nhìn thấy Trần Minh Tâm đang thản nhiên ngồi trên xe của tôi bấm điện thoại, người không biết còn tưởng đây là xe của nó luôn đấy.

"Mày ngồi ở xe tao làm gì?" Tôi tỏ ra cau có đi đến trước mặt Trần Minh Tâm.

Thằng Tâm ngẩng đầu lên nhìn tôi, nó cất điện thoại vào túi, hợp tình hợp lý nói:

"Xe tao mới bị hỏng, mày tiện đường chở tao về luôn nhé?"

"Ai chở mày đến?" Tôi cau mày nhìn nó.

"Nguyễn Hải Đăng." Thấy tôi định mở miệng nói gì đó, thằng Tâm bổ sung "Nhưng mà nó về rồi."

"..." Tôi hậm hực thở hắt ra "Mày không nhờ được ai khác à?"

"Tao đang nhờ mày đấy thôi." Nó thản nhiên nhún vai.

Con mẹ nó chứ.

Tôi đánh không lại nó.

Cũng không thể bỏ của chạy lấy người được.