Chương 33

Thằng Long không nhìn tôi, nó quay sang nháy mắt với Gia Khánh, toe toét cười:

"Dùng tay lau không sạch được đâu, dùng miệng mà lau."

"..."

"..."

Gia Khánh lười biếng tựa người vào thành ghế, khóe miệng cong lên, nhướn mày nhìn Đặng Long.

"Bảo sao mày toàn dùng miệng lau son cho Vũ Quỳnh Như."

Thằng Long lấy tay che mặt.

"Đệch..."

Gia Khánh cười cười vòng tay khoác qua vai tôi, ngón tay đưa lên niết nhẹ một bên má của tôi, hờ hững nói:

"Mày đừng có trêu bạn Châu Anh của tao, Châu Anh giận tao không dỗ được đâu."

Mặc dù ngữ điệu đùa cợt, nhưng tôi lại nhận ra được ý tứ cảnh cáo của nó. Chắc chắn Đặng Quang Long cũng nghe ra được, nó cười nhạt, nhún vai.

"Ai dám trêu Châu Anh của mày."

Tôi nhíu mày bổ sung:

"Mày thiếu chữ "bạn" rồi."

Gia Khánh bật cười, nó dựa hẳn vào người tôi, nghiêm túc gật đầu:

"Đúng, phải là "bạn Châu Anh của tao"."

Đặng Long khinh bỉ liếc nhìn Gia Khánh, Khánh thản nhiên nhìn lại nó, hình như thằng Long định nói gì đó, nhưng cuối cùng nó chỉ đảo mắt, cười cợt:

"Vâng, BẠN Châu Anh."

Tôi cảm thấy thái độ của thằng Long cứ là lạ, mặc dù tôi không nói rõ ra được lạ ở chỗ nào.

Đợi Đặng Long quay lên, tôi mới đẩy nhẹ Gia Khánh.

"Mày nặng quá..."

Tôi muốn đẩy nó ra từ lúc nãy cơ, nhưng mà bởi vì nó nói chuyện hộ tôi, cho nên tôi phải ngoan ngoãn phối hợp với nó. Trên đời này, người có thể làm cho Quân Trần và Đặng Long phải ngậm miệng mà không bật được câu nào chỉ có Nguyễn Hoàng Gia Khánh thôi.

Gia Khánh lười biếng ngồi thẳng dậy, nó gõ nhẹ vào trán tôi.

"Cái đồ vô ơn."

Tôi xoa xoa trán, ngồi cách nó một khoảng thật xa, gật đầu đồng tình:

"Ừ, tao cũng thấy vậy." Thi thoảng tôi thấy đúng là mình sống có hơi khốn nạn thật.

"..." Gia Khánh nhìn tôi trân trối, nó thở dài, lẩm bẩm "Sao mày chẳng bao giờ nói chuyện theo lẽ thường thế?"

Tôi cầm máy tính nhập hàm số trên đề toán, nhún vai trả lời nó:

"Lỡ như mày mới là người không theo lẽ thường thì sao?"

Gia Khánh hơi ngẩn ra.

"Tao chưa thấy ai ngụy biện hợp tình hợp lý như mày đâu Châu Anh ạ."

"Tao cảm ơn."

"..."

.

.

Hơn nửa tiết trôi qua, Lâm và Việt cuối cùng cũng vào lớp, thầy Nam vẫn lấy giáo án ra dạy bài mới, không hề nhắc gì đến vụ đánh nhau vừa nãy.

Lúc Lâm về chỗ, trông mặt nó cực kỳ thản nhiên, nhưng chính vì nó như thế nên tôi mới thấy rén. Cả tiết, tôi cứ thấp thỏm liếc trộm thằng Lâm, bứt rứt quá, tôi rất muốn biết rốt cuộc thầy Nam đã xử lý chúng nó thế nào, nhưng mà nhìn nó làm tôi sợ không dám hỏi...