Chương 263

Dì biết Khánh ghét ăn gừng nên dạy tôi cách ngâm chanh đào mật ong để trị ho. Chẳng biết tôi ngâm có thành công hay không, lúc tôi ăn thử thấy khó ăn lắm, thế mà công chúa của tôi ăn hết được cả hũ đầy, còn khen tôi khéo tay. Chắc là tôi ngâm thành công, bởi vì ăn xong hũ chanh mật ong thì bạn Khánh cũng khỏi ho.

Tôi và Khánh thực hiện được lời hứa đi Đà Lạt, nhưng có thêm hơn bốn chục tệp đính kèm. Cụ thể là hè năm nay hội phụ huynh đồng ý cho các con đi du lịch Đà Lạt.

Bố mẹ thuê cho chúng tôi một căn villa hơn mười phòng, ở ba ngày hai đêm. Bởi vì đi theo lớp nên chúng tôi không thăm được quá nhiều nơi, chúng tôi chỉ kịp ghé qua thác Datanla, một vài địa điểm nổi tiếng, đến sở thú và vườn dâu.

Ngày cuối cùng ở Đà Lạt, lớp tôi quyết định ngủ sớm để dậy sớm săn mây. Trùng hợp, hôm đó cũng là sinh nhật của Khánh.

Đợi mọi người ngủ hết đã gần nửa đêm, Khánh hẹn tôi ra ngoài, nó dẫn tôi lên trên sân thượng của villa. Khánh nói muốn tôi là người đầu tiên nó ở bên khi bước sang tuổi 17.

Vừa bước ra ngoài trời, tôi lập tức rùng mình vì lạnh. Dù đang là mùa hè nhưng ở Đà Lạt lúc nào cũng mát mẻ, về đêm, nhiệt độ có thể hạ xuống dưới 20 độ. Khánh cởϊ áσ khoác ra bọc tôi lại, kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế mây được để sẵn bên ngoài, im lặng tựa cằm lên vai tôi, ngắm nhìn bầu trời đêm.

Tôi thoải mái ngả người vào l*иg ngực ấm áp của Khánh, ngẩng đầu nhìn theo nó, lặng lẽ cảm nhận thời gian chậm rãi trôi. Cả tôi và Khánh đều ăn ý không nói chuyện, chẳng biết từ lúc nào, chúng tôi bắt đầu tận hưởng những khoảng lặng khi cả hai ở cạnh nhau, không cần lên tiếng, chỉ cần ngôn ngữ cơ thể là đủ.

"Tít tít tít!!"

Tiếng chuông báo thức của tôi chợt vang lên phá tan sự yên tĩnh của màn đêm, tôi vội vàng cúi đầu lục tìm điện thoại trong túi để tắt báo thức, bật cười nhìn Khánh, vui vẻ nói:

"Chúc mừng bạn Khánh của tớ bước sang tuổi 17!"

Khánh cúi đầu hôn tôi, đôi mắt xinh đẹp hơi cong lên, trong mắt mang theo cả bầu trời sao. Nó ôm siết lấy tôi, thì thầm:

"Cảm ơn Châu Anh."

"À đúng rồi." Tôi đẩy nhẹ Khánh ra, lấy nến và bật lửa trong túi, đặt lên bàn, "Tao chưa kịp chuẩn bị bánh nên mình ước tạm trước nhé, về Hải Phòng tao bù cho."

Khánh bật cười, cầm bật lửa thắp sáng nến, vui vẻ nói:

"Tao ước sinh nhật năm nào cũng được đón cùng bé Chanh."