Chương 262

Bởi vì Khánh ốm, kế hoạch đi du lịch Tam Đảo trong mấy ngày nghỉ 30/4 – 1/5 của chúng tôi bị hủy. Lúc đầu công chúa của tôi cố chấp lắm, bị ho tới mức nói không ra tiếng nhưng mà vẫn muốn đi chơi:

"Tao sắp khỏi rồi... khụ khụ... tao chỉ hơi ho... khụ..." Vừa nói Khánh vừa chống tay ngồi dậy để chứng minh với tôi nó nói thật.

"Mày nằm yên đấy." Tôi ấn nó nằm xuống giường, nghiêm mặt, "Không đi đâu hết, ở nhà."

"Nhưng tao muốn đi du lịch với Châu Anh..." Khánh nhìn tôi bằng ánh mắt trông mong, vì ho nhiều nên giọng nói trở nên khàn khàn, nghe rõ là tủi thân.

"Bây giờ tao cũng đang ở bên Khánh đấy thôi?" Tôi chống một tay xuống giường, tay kia vén tóc mái của Khánh lên để đo nhiệt độ, dịu dàng dỗ nó, "Không đi lúc này thì đi lúc khác, quan trọng là mình đi với nhau, đúng không?"

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Có lẽ do bị bệnh, đôi mắt của Khánh như tối và sâu hơn. Tôi nhìn thấy sự do dự trong đôi mắt xinh đẹp ấy, Khánh nhíu mày, vẫn cố nói:

"Nhưng mình lên kế hoạch rất lâu rồi, tao không muốn..."

"Mình còn rất nhiều dịp khác nữa cơ mà, đây có phải cơ hội duy nhất mình được đi chơi với nhau đâu." Tôi thở dài ngắt lời Khánh, "Sau này mày muốn đi đâu tao cũng đi với mày, nhé?"

"Thôi được rồi." Khánh rũ mắt, chấp nhận thỏa hiệp, "Hè tao muốn đi Đà Lạt với Châu Anh."

"Được, hè đi Đà Lạt nhé." Tôi mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Khánh, "Lỡ có bị ốm cũng đi."

Chúng tôi nói chuyện được một lúc thì dì hai của Khánh mang cháo và thuốc lên. Quan hệ giữa Khánh và mẹ kế rất tốt, chẳng hề căng thẳng giống trong các bài báo tôi vẫn hay đọc chút nào.

Em trai cùng cha khác mẹ của Khánh tên là Bảo, Nguyễn Hoàng Gia Bảo. Thằng bé đáng yêu kinh khủng, mới sáu tuổi thôi mà nói chuyện như ông cụ non, suốt ngày chạy vào phòng Khánh nhắc anh phải uống thuốc đúng giờ và ăn nhiều lên. Khánh cho tôi xem ảnh của nó lúc nhỏ, trông hai anh em nó giống nhau y đúc, mà cái miệng Bảo dẻo chẳng thua gì Khánh, lần nào gặp tôi cũng khen chị Châu Anh xinh gái, khéo lớn lên còn tốn gái hơn cả anh.

Mấy ngày nghỉ lễ, mặc dù dành phần lớn thời gian ở nhà Khánh nhưng tôi chưa chạm mặt bố nó lần nào. Trái lại, mẹ kế và em Khánh thì lại ở nhà suốt. Tôi nghe Khánh nói dì muốn về thăm mẹ đẻ mấy hôm, cuối cùng vì sợ nó đang ốm phải ở nhà một mình nên quyết định không đi nữa.