Chương 23

Con Ngân lắc đầu nhìn tôi, nó véo một cái rõ mạnh vào má tôi, nói một cách thất vọng:

"Tao biết thừa người ta chỉ cần tỏ ra đáng thương và mua đồ ăn cho mày là mày quên hết sạch luôn mà. Khéo đến lúc bị lừa bán sang Trung Quốc mày còn hớn hở đếm tiền hộ nó."

Tôi nhíu mày cãi lại:

"Tao đâu có ngu."

Thanh cười cười:

"Con Ngân nói thiếu rồi, Chanh chỉ dễ dãi với người đẹp thôi, Chanh nhỉ?"

"..." Cái này thì hết đường chối cãi rồi.

Cất sổ đầu bài xong, tôi đứng ở cửa nhà xe đợi một lúc nhưng không thấy Khánh đi ra, cuối cùng tôi đành phải tự mình đi vào tìm nó.

Gia Khánh rất cao, nó vừa đẹp trai vừa có khí chất, dù ở trong đám đông thì nó vẫn luôn là người nổi bật, chỉ cần liếc mắt một cái là phát hiện ra. Bởi vậy, tôi chỉ tốn vài phút để xác định được vị trí của Nguyễn Hoàng Gia Khánh trong cái nhà xe toàn người là người này. Nó để xe ở gần cuối cùng, xe nó bị kẹt giữa một đám xe khác, còn nó thì đang ngồi trên xe bấm điện thoại.

Tôi bất lực lách người đi tới chỗ nó, mỉa mai nói:

"Mày chọn được chỗ cất xe đẹp đấy." Bây giờ muốn ra cũng không ra được.

Gia Khánh hơi giật mình ngẩng đầu lên, nó ngó tôi một lượt từ đầu đến chân, nhướn mày hỏi:

"...Mày ăn mặc kiểu gì đấy?"

"Tao sợ có người nhận ra tao..." Tôi vừa trả lời nó vừa cẩn thận kéo mũ áo khoác lên, sau đó chỉnh lại kính râm và khẩu trang, đảm bảo không còn sơ hở gì.

"Mày trốn nợ à?" Nó dùng ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm vào tôi.

"Không, trốn fangirls của mày đấy." Tôi lườm nó.

Gia Khánh nhíu mày, nó vươn tay gõ nhẹ vào trán tôi.

"Tao làm gì có fangirls?"

Đúng lúc này, một đám con gái từ đâu chạy tới chỗ chúng tôi, không, đúng hơn là tới chỗ Nguyễn Hoàng Gia Khánh. Tôi tự động cách xa nó hai bước, giả vờ lôi điện thoại ra nhắn tin với bạn, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.

Một em gái ngượng ngùng đưa điện thoại ra, lắp bắp hỏi thằng Khánh:

"Anh Khánh ơi, anh... anh accept em được không ạ?"

Gia Khánh không hề tỏ ra bất ngờ, nó thoải mái nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn cô nàng kia, dịu dàng hỏi:

"Em tên là gì nhỉ?"

"Em là Phương Uyên ạ." Phương Uyên ngơ ngác nhìn Khánh, gò má và vành tai đỏ hết cả lên.

Gia Khánh vẫn duy trì nụ cười hoàn mĩ trên môi, nó nhìn thẳng vào mắt Phương Uyên, khuôn mặt đẹp trai mang theo chút áy náy.

"Xin lỗi Uyên, anh không hay add người lạ qua Facebook, Uyên thông cảm cho anh nhé."