Chương 22

"Nó mới chia tay rồi, bây giờ làm gì có ai." Thằng Lâm nhún vai.

"À..." Tôi ậm ờ đáp trả, không cảm thấy ngạc nhiên lắm.

"Chúng mày đang nói gì tao đấy?" Đột nhiên Gia Khánh nghiêng đầu nhìn tôi với Lâm, nhướn mày hỏi.

"Không có g— " Tôi còn chưa kịp nói hết câu, thằng Lâm đã cướp lời:

"Châu Anh bảo tao trưa nay không có ai chở nó về, mày có bận gì không?"

Tôi bấu mạnh vào tay thằng Lâm, nhưng mà hình như nó không cảm nhận được đau thì phải, vẫn toe toét cười nhìn Gia Khánh chờ đợi.

Gia Khánh đưa mắt nhìn tôi, nó cười nhẹ, thoải mái gật đầu:

"Nếu Châu Anh chưa có ai chở về thì đi với tao cũng được."

Thằng Lâm cười tươi hết cỡ, nó đập bộp bộp vào vai tôi, hào hứng nói:

"Tốt quá rồi ha Châu Anh! Mày không cần cảm ơn tao đâu!"

Thằng Lâm cười tươi hết cỡ, nó đập bộp bộp vào vai tôi, hào hứng nói:

"Tốt quá rồi ha Châu Anh! Mày không cần cảm ơn tao đâu!"

"..." Tao lại quỳ xuống khấu tạ long ân luôn cho mày vừa lòng.

Tôi nghiến răng nghiến lợi véo mạnh vào tay Phan Quang Lâm, ngoài mặt vui vẻ cười nhìn Khánh:

"Cảm ơn mày nhiều nhé!"

Gia Khánh cũng cười, nháy mắt với tôi:

"Mày chở hay tao chở?"

"Để tao chở!" Tôi gần như thốt lên.

Thằng Lâm từ tốn gỡ tay tôi ra, chậc lưỡi một tiếng:

"Thân nhau quá nha."

Gia Khánh cười lả giả:

"Tao với Châu Anh vẫn thân, Châu Anh nhỉ?"

Tôi nghiêm túc gật đầu:

"Bọn tao thân hơn mày với Trâm là cái chắc."

Khánh bật cười, giơ tay lên. Tôi vươn tay đập tay mình vào tay nó, sau đó cả hai chúng tôi cùng nhếch miệng liếc nhìn Phan Quang Lâm.

Thằng Lâm thở hắt ra lườm tôi với Gia Khánh, nhìn khuôn mặt cay-lắm-nhưng-không-làm-gì-được của nó, cuối cùng tôi cũng thấy yêu đời trở lại.

.

.

Chuông hết giờ vang lên, tôi vừa cầm sổ đầu bài ra đến cửa lớp thì bị Trần Minh Tâm chặn lại. Nó kéo nhẹ cổ tay tôi, mím môi nói:

"Châu Anh, cho tao xin 2 phút được không?"

Tôi im lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngập tràn áy náy của nó, tôi biết, tôi lại sắp mềm lòng rồi.

"Chanh, đi cất sổ đầu bài thôi." Con Ngân từ đâu xuất hiện khoác vai tôi, lườm Trần Minh Tâm một cái sắc lẻm.

"Nhanh lên, ra muộn một tí là nhà xe đầy người." Thanh bước tới giật tay tôi khỏi tay thằng Tâm, kéo tôi về phía văn phòng đoàn.

Tôi ngơ ngơ ngác ngác để hai đứa chúng nó lôi đi, một lúc lâu sau mới tìm lại được tiếng nói của mình:

"Lúc nãy... suýt nữa thì tao định bỏ qua cho nó."