Chương 2

Để chứng minh độ uy tín của bản thân, tôi quyết định khởi hành sớm hẳn 40 phút so với bình thường.Trong tác phẩm Nhà giả kim, tác giả có viết thế này: "If you desperately want something, the universe will conspire in helping you achieve it", có nghĩa là "Khi bạn thực sự mong muốn điều gì, cả vũ trụ sẽ giúp bạn đạt được điều đó." Có lẽ đến vũ trụ cũng không muốn tôi đến sớm, nếu không thì tại sao đang yên đang lành em Odora của tôi lại chết máy giữa đường cơ chứ.

Chắn chắn đây là tín hiệu vũ trụ, vũ trụ đang muốn bảo tôi lần sau đừng có đi học sớm nữa. Tôi biết ngay mà.

Cũng may đoạn đường này có nhiều cây xanh nên có vẻ không nắng lắm, theo tôi nhớ thì chỉ cần đi thêm mấy trăm mét nữa là có chỗ sửa xe điện.

Vật lộn gần 15 phút, cuối cùng thì tôi cũng lết được đến cửa hàng sửa xe.

Bác sửa xe nói xe tôi bị hỏng ắc quy, nếu thay luôn phải đợi gần 1 tiếng. Mà tôi cũng không mang đủ tiền để thay ắc quy, bố mẹ thì lại không có ở nhà... Tôi lấy điện thoại ra xem giờ, 13h40, còn 20 phút nữa vào lớp. Bây giờ chắc Ngân với Thanh sắp đến trường dạy nghề rồi, mà nhà hai đứa nó còn ngược hướng với tôi...

"Châu Anh?"

Đột nhiên có người gọi tên tôi, giọng nói còn rất êm tai, nhưng mà nghe lạ quá. Tôi hơi giật mình quay người lại, sửng sốt nhìn chàng trai đang dừng xe cách mình vài bước chân. Gì kia? Nếu tôi không bị hoa mắt, ù tai, gặp ảo giác, thì người vừa gọi tôi chính là bạn cùng bàn Gia Khánh siêu đẹp trai đấy ư?

Hình như bộ dạng bây giờ của tôi trông rất ngu, Khánh bật cười một tiếng, nó kéo khẩu trang xuống, tỏ ra quan tâm hỏi:

"Xe mày bị hỏng à?"

Tôi cũng cười, bất lực gật đầu:

"Ừ mày ơi, xe tao bị hỏng ắc quy."

Có trời mới biết tôi đã phải gồng như thế nào để có thể tỏ ra tự nhiên trước mặt Nguyễn Hoàng Gia Khánh. Nó đẹp trai dã man luôn ấy.

Gia Khánh ngồi thẳng người lại, nháy mắt nhìn tôi:

"Mày có cần đi nhờ một đoạn không?"

Tôi hơi ngây người nhìn nó. Ôi trời ơi, tôi vừa được hotboy số một THPT A offer cho đi nhờ xe kìa! Thực ra nhìn thấy bạn cùng lớp bị hỏng xe, bất cứ một người lịch sự nào cũng sẽ hành xử như vậy thôi, nhưng mà bởi vì người nói ra câu đó là Nguyễn Hoàng Gia Khánh nên tôi mới không thể nào bình tĩnh được. Cái này gọi là trong cái rủi có cái may đúng không?

Tôi chỉ mất 2 giây để trở lại bình thường và nở nụ cười tươi rói nhìn nó, nói một cách chân thành: