Chương 1

"Reng reng reng..."

Tôi vội vã dắt xe qua cổng trường, phía sau lưng tôi, nhóm trực cổng đã bắt đầu chặn lại một hàng dài người đi học muộn.

Giữa tháng tám, thời tiết vẫn còn oi bức một cách khó chịu. Bầu trời cao và xanh thẳm, không một gợn mây. Dù mới chỉ 7 giờ sáng nhưng nắng đã bắt đầu có xu hướng gay gắt, những chỗ da thịt phơi ra bị nắng chiếu đến nhanh chóng bị hồng lên, nóng rát.

"Châu Anh!"

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía phát ra tiếng gọi, là Ngân, bé bạn thân của tôi. Ngân đang chạy về phía tôi, trên tay nó còn có một xấp giấy gì đó rất rất dày.

"Mày lại đi học muộn à?" Ngân thả chậm lại tốc độ để đi song song với tôi, giọng của nó nghe như thể ngày nào tôi cũng đi học muộn ấy.

"Mấy đứa bị chặn ngoài kia mới đi học muộn, tao đi học đúng giờ." Tôi cảm thấy con bạn của mình đang gặp vấn đề nhận thức sai lệch giữa "muộn" và "đúng giờ".

Nó khinh bỉ liếc tôi một cái, bắt đầu trích lời của thầy chủ nhiệm: "Thầy Nam bảo đến sớm chính là đến đúng giờ, còn đến đúng giờ đã là đến muộn rồi."

"Không, đến sớm là đến sớm, đến đúng giờ là đến đúng giờ, mày bị thầy Nam tẩy não rồi."

Tôi luôn cảm thấy cãi nhau về vấn đề "sớm" "muộn" với Ngân là một chuyện gì đó rất vô ích. Thấy nó đang định há miệng cãi lại, tôi vội đổi luôn chủ đề:

"Mày cầm đống gì trên tay thế kia?"

"À, mấy cái này ấy hả?" Ngân vừa nói vừa nhìn xuống xấp giấy "Đề toán nãy cô Nga đưa tao, cô bảo về phát cho lớp."

Tôi nhăn mặt ngó qua một chút, ôi sao toàn đồ thị hàm số thế này.

Ngân đi cùng tôi đến cửa nhà để xe, tôi bảo nó cứ về lớp trước, còn tôi đứng xếp hàng đợi lấy vé xe. Cũng may trường tôi có tận ba nhà để xe, chỗ để xe khá rộng rãi, cũng không phải tốn quá nhiều thời gian cho việc cất hay lấy xe.

Lúc tôi vào lớp đã là 7h10, còn năm phút nữa thầy Nam vào lớp. Tiết đầu tiên là tiết của thầy chủ nhiệm. Thầy tôi dạy Vật Lý, cái môn học cao siêu mà chỉ cần áp công thức là có thể giải quyết tất cả mọi thứ trên đời, nhưng công thức nào thì tôi lại không biết.

Tôi ngồi ở bàn cuối dãy trong. Trước kia tôi ngồi ở bàn đầu, nhưng lên lớp 11 thầy đổi chỗ lại một lần nữa, thực ra cứ 1-2 tháng bọn tôi sẽ được đổi chỗ một lần, bốc chỗ ngồi random. Thầy bảo làm thế để các em sẽ có cơ hội nói chuyện với tất cả bạn bè trong lớp, và tách mấy đứa hợp cạ ra, còn tôi thì thấy nó vớ vẩn hết sức. Nếu không vì cái trò bốc số đấy thì tôi đã không bị dòng đời xô đẩy xuống bàn cuối, nhìn lên bảng chẳng thấy gì ngoài đầu và đầu.

"Có bị ghi tên không?" Lâm vừa vội vàng ăn nốt hộp mì vừa tranh thủ hỏi tôi.

Tôi uể oải vứt balo lên bàn, ngồi xuống cạnh nó, khoe ngay với nó sự may mắn của mình:

"Tất nhiên là không rồi. Tao vừa vào trường thì chuông reo."

"May đấy. Ê mà mày lấy sổ đầu bài chưa?"

Tôi đau khổ quay đầu nhìn nó.

"Chết rồi."

"Ừ, tao biết ngay mà." Lâm cười cười nhìn lại tôi "Tiện đường lấy sổ thì vứt giúp tao hộp mì luôn nhé."

"Không, tự đi đi."

Nói thì nói thế nhưng cuối cùng tôi vẫn cầm hộp mì đi vứt hộ nó. Trường tôi có một cái luật khá lạ: Không được có rác trong thùng rác, lớp nào vi phạm sẽ bị trừ điểm.

Sổ đầu bài để ở văn phòng đoàn, mà văn phòng đoàn lại ở tòa nhà khác, cho nên việc lấy và cất sổ với tôi chính là hoạt động gây mệt mỏi nhất trong ngày.

Tôi kịp quay trở lại lớp ngay đúng lúc thầy Nam vừa bước vào. Đi cùng lúc với tôi còn có Nguyễn Hoàng Gia Khánh - nam thần học đường, tay chơi đất cảng, số bạn gái cũ còn nhiều hơn số tuổi, hotboy có tiếng ở cái đất Hải Phòng vốn đã lắm người đẹp này. Ừm, đấy là đống tin đồn tôi nghe được về cậu ta, còn với tôi thì Khánh chỉ là một học sinh chuyển trường đẹp trai kiêm bạn cùng bàn bí ẩn.

Thầy Nam gật đầu cho chúng tôi vào lớp. Tôi ngồi ngoài cùng, Lâm ngồi giữa, còn Khánh ngồi trong cùng. Chúng tôi đã ngồi cùng bàn được gần một tháng, nhưng có vẻ như tôi và Khánh chưa từng có một cuộc hội thoại đúng nghĩa. Thực ra cũng không lạ lắm, tôi và cậu ta chẳng có gì để nói với nhau cả, chúng tôi không phải là người cùng một thế giới, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Về đến chỗ ngồi, tôi vội lấy sách vở và đề ra bày lên bàn, sau đó chui hẳn xuống gầm bàn gặm nốt cái bánh bao mà tôi mới chỉ cắn được một miếng.

"Mày ơi" tôi vừa phồng má nhai bánh vừa ngước mắt lên nhìn Lâm "Lỡ thầy xuống nhớ bảo tao."

"Thầy xuống kìa". Thằng Đức ngồi ngay trước tôi quay xuống giục, giọng của nó nghe nghiêm trọng đến mức tôi còn chưa kịp nuốt xuống miếng bánh đã vội ngồi thẳng dậy theo phản xạ.

Thầy vẫn đang giảng bài trên bảng, không có dấu hiệu gì của việc chuẩn bị đi xuống cả.

Tôi lừ mắt nhìn thằng Đức đang cười nhăn nhở, nhận ra mình lại vừa bị nó lừa thêm một lần nữa. Lâm ngồi bên cạnh khẽ chậc một tiếng, nó vỗ vỗ vào vai tôi, giọng nói nghe gợi đòn hết sức:

"Nó nói thế bao nhiêu lần rồi mà mày vẫn tin được, não mày ngoài việc dùng để học ra thì không còn tác dụng gì khác à?"

"Chắc đấy là lý do tao học giỏi hơn mày đấy." Tôi nhếch môi cười, không mấy để tâm đến câu khịa của nó. Bây giờ tôi phải xử lý xong cái bánh này đã, nếu không tôi sẽ bị tụt đường huyết mất.

Trên bảng, thầy đang bắt đầu giảng đến công thức của cường độ điện trường. Tôi cắn nốt miếng bánh cuối cùng, vội vã lấy bút ra chép bài cẩn thận. Tôi là kiểu người học qua ghi chép, và tôi cực kỳ thích chép bài. Bởi vì tôi không đủ thông minh để có thể tiếp thu tất cả tinh hoa tri thức nhân loại ngay trên lớp được, cho nên tôi cần có cái gì đấy để xem lại khi cần.

***

Tiết cuối cùng là tiết Địa. Lớp tôi thuộc ban A1, nghĩa là chỉ cần học Toán, Lý, Anh và học thêm Hóa, Sinh, Văn để thi tốt nghiệp, còn lại những môn phụ khác hầu như không phải học và làm bài tập bao giờ.

Và bình thường, cứ đến tiết cuối, thằng Lâm bên cạnh tôi lại bắt đầu ồn một cách không chịu nổi.

"Ê mày, mấy giờ rồi?"

"Còn mấy phút nữa hết giờ nhỉ?"

"Dm tao đói vãi..."

"Chết rồi, chìa khóa với vé xe tao đâu?"

Tôi quơ tay bừa vào trong cặp, lấy ra hai cái bánh Chocopie nhém cho nó, uể oải nói:

"Ăn đi rồi nín hộ tao, mệt quá."

Thằng Lâm hớn hở cầm lấy bánh, cuối cùng thì thế giới cũng yên tĩnh.

Được 5 phút sau, Lâm lại bắt đầu làm phiền tôi:

"Châu Anh, mày có còn gì ăn được không?"

"Còn tao này, giờ tao bán thận mua đồ ăn cho mày."

Lâm cười toe toét:

"Được đấy."

Thằng Long ngồi trên bật cười, nó quay xuống đập vai Lâm:

"Chơi LOL không mày? Còn thiếu Jung với AP, sắp vào trận rồi." Long hất đầu về phía Khánh "Khánh chơi không?"

"Chơi."

Nhờ Long mà cuối cùng tôi cũng thoát khỏi sự phiền nhiễu của Lâm. Tôi cất gọn sách vở đồ dùng vào cặp, kiểm tra lại xem sổ đầu bài còn có tiết nào thầy cô quên ký không, nếu thiếu thì tôi sẽ phải giả chữ ký cho đủ. Ngon, không có vấn đề gì hết. Giờ chỉ đợi chuông reo hết giờ là tôi sẵn sàng xách balo lao thẳng về văn phòng Đoàn cất sổ.

"Ê mày" Lâm vừa bấm điện thoại như điên vừa gọi tôi.

"Sao?"

"Chiều nay học nghề nhỉ?"

"Ừ, hôm nay thứ ba mà."

Lên lớp 11, trường tôi bắt 100% học sinh phải học nghề. Thực ra cũng chả có gì to tát cả, bọn tôi chỉ cần đến trường dạy nghề học 2 ca vào mỗi chiều thứ 3 hàng tuần. Nữ lớp tôi học vi sinh dinh dưỡng, còn nam thì học điện, cá nhân tôi thấy nó giống việc đến chơi hơn là học được gì đó cho tương lai sau này, dù vậy học nghề vẫn là một phần bắt buộc trong chương trình học để tốt nghiệp phổ thông.

"Chiều nay lớp mày học gì thế?" Nó tiếp tục hỏi tôi.

"Bọn tao học làm bánh giò, cô còn bắt bọn tao mua một đống nguyên liệu nữa í."

"Tao muốn chuyển lớp..." Lâm chán nản nói, "Trâm ơi!" nó gọi to.

Trâm ở bàn trên quay xuống nghi hoặc nhìn nó.

"Gì?"

"Chiều để phần bánh giò cho tao với!" Lâm toe toét cười.

Trâm cũng cười.

"Yên tâm, bọn tao làm nhiều lắm, mày cứ xuống ăn thôi, chắc cô không nói gì đâu."

"Ngon."

Trâm là nhóm trưởng của tôi ở lớp vi sinh, và con bé nấu ăn ngon kinh khủng.

Tôi lấy tay chống cằm, khẽ thở dài:

"Người gì mà vừa hiền vừa dễ thương lại còn nấu ăn ngon nữa chứ, thằng Việt may mắn thật đấy."

Thằng Lâm hiếm khi đồng tình với tôi:

"Ừ, công nhận."

Tôi kín đáo liếc nhìn nó một cái. Ái chà chà... mà kỳ thực tôi cũng không bất ngờ lắm.

"Reng reng reng..."

Chuông hết giờ vang lên. Tuyệt vời.

Tôi không có hứng thú với câu chuyện tình yêu vớ vẩn của mấy đứa trong lớp, cô Địa vừa đi ra ngoài, tôi đã xách balo và sổ đầu bài lao đến chỗ Ngân và Thanh, lôi hai đứa nó đi cất sổ với tôi.

"Nhóm chúng mày mua hết đồ chưa?" Thanh vừa bấm điện thoại vừa hỏi tôi và Ngân.

"Tao chỉ phải mang bột với gia vị thôi, mấy cái đấy nhà tao có hết rồi. Mày phải mang lá chuối đúng không Ngân?"

"Ừ" Ngân gật đầu, hơi nhăn mặt "Sáng nay tao nhờ mẹ đi chợ mua rồi, không biết mẹ tao có quên không... Đúng rồi, con Chanh, chiều nay mày đừng có đến muộn đấy!"

Lần này thì đến lượt tôi nhăn mặt:

"Tao chẳng bao giờ đến muộn cả..."

Ngân lừ mắt nhìn tôi, tôi đành nuốt nước bọt nói nốt:

"Thôi được rồi, chiều tao đến sớm hẳn nửa tiếng cho mày xem."

"Từ từ, tao phải ghi âm câu này lại."

"Niềm tin giữa con người với nhau chỉ đến thế thôi à?"

"Ừ, riêng mày thì chỉ đến thế thôi."