Chương 7

Sau khi dọn xong, Lưu Quang Bình mặc áo khoác ra ngoài, Tiểu Lục căng thẳng, ân nhân đi làm sao? Đi theo thì sợ bị đuổi nhưng ngồi xổm trong nhà chắc chắn sẽ bị chán ghét.

Lưu Quang Bình không để ý đến cảm xúc nhỏ kia, vỗ nhẹ đầu cậu:

“Tôi đi ra ngoài.”

Có nghĩa là mình sẽ được ở đây tạm thời sao?

Được sao?

Tâm tư Tiểu Lục bừng nóng, ánh mắt nhiệt liệt nhìn Lưu Quảng Bình rời đi, trong miệng lắp bắp.

“Được….Được….”

Lưu Quang Bình nghĩ thầm, phải mua quần áo, đồ vệ sinh cá nhân còn có…..qυầи ɭóŧ? Hắn nghĩ đến đôi chân trắng nõn và nước chảy ra….

Lưu Quang Bình nhanh chóng xua tan những ý nghĩ đó, tại sao mình muốn Tiểu Lục ở lại?

Vì đáng thương, không có gia đình sao? Hình như là, bởi vì cậu lớn lên rất xinh đẹp? Dường như là vậy….? Hay vì đôi mắt khẩn cầu mong manh ấy, như kẻ chết đuối ôm chặt cọng rơm cuối cùng, thầm nói với hắn, chỉ có mình hắn.

Trái tim Lưu Quang Bình chùn xuống, Tiểu Lục có hắn, vậy hắn có ai? Một mình làm việc vất vả, một mình ăn cơm, một mình ngủ, không có người thắp đèn ban đêm chờ hắn về nhà và nói anh đã về.

Tiểu Lục có thể làm vậy không? Hắn không biết, hắn chỉ nghĩ sự việc hiện tại, đã sống gần 30 năm, chỉ là một người tốt bụng, giúp đỡ một cậu bé đáng thương, chỉ thế mà thôi.

Lưu Quang Bình mua vài bộ quần áo đơn giản trong chợ, màu be và màu trắng, Tiểu Lục có thích không? Tiểu Lục là con trai hay con gái? Cậu ấy thích màu nữ tính hay nam tính?

Lưu Quang Bình rối bời, ánh mắt bị bàn chải đánh răng hoạt hình thu hút, màu xanh lam kết hợp với màu cam, còn có hình con chim cánh cụt nhỏ, hắn nghĩ: Tiểu Lục nhất định sẽ thích nó! Không chút do dự liền trả tiền, còn mua thêm một cái ly phù hợp với miệng nhỏ xinh và khăn tắm.

Qυầи ɭóŧ cũng không thể thiếu, hắn lại càng rối rắm, cái mông mà hắn thấy hôm qua có lớn như vậy không? Nên mua cho nam hay nữ? Bản thân hắn mặc một chiếc qυầи ɭóŧ nam bình thường màu trắng, Tiểu Lục cũng nên mặc giống hắn, nhưng hắn lại thấy qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt của con gái, Tiểu Lục mặc cũng rất đẹp, không bằng mua hết luôn?

Sau khi ra khỏi chỗ quần áo, Lưu Quang Bình đi mua mua khoai tây để chiên và đậu cô ve để luộc chín, nhân tiện mua thêm trứng.

Lưu Quang Bình nhìn ví tiền, có chút đau lòng.

Tiểu Lục ngồi trên ghế, nhìn quanh nhà: vừa vào cửa là cái bàn, chiếc bàn gỗ trông như mới sau khi được đánh bóng và sơn lại, bên dưới bàn là cái tủ nhỏ, bên trên là cái kệ ba tầng để rất nhiều đồ, tầng thứ nhất để đồ lặt vặt, tầng thứ hai để sách, tầng cuối để một cái rương gỗ phủ một lớp bụi.

Đối diện cái bàn là căn bếp nhỏ, Lưu Quang Bình mua một cái bếp kiểu mới, lửa cháy vừa đủ, Tiểu Lục chưa từng thấy cái nào như vậy, tò mò nhìn, không dám động vào.

Phòng sau chỉ có một cái giường, một bàn cùng ghế, trên có những cuốn sách chưa đọc xong, Tiểu Lục hâm mộ, ân nhân thật giỏi, thích đọc sách, thầm mong cho đối phương đạt được nhiều điều tốt.

Lưu Quang Bình trở về với một cái túi lớn, Tiểu Lục vui sướиɠ lên nghênh đón như một chú chim, Lưu Quang Bình thả lỏng vươn tay sờ đầu cậu, lấy quần áo ra.

“Cậu thử xem có vừa không?”

Tiểu Lục sửng sốt, hoá ra ân nhân mua quần áo cho mình, phấn khích cầm bộ quần áo suýt khóc, tay run run, mặc quần áo vào mấy lần cũng không được, Lưu Quang Bình giúp cậu tròng vào, mặc cả qυầи ɭóŧ, khuôn mặt cậu ửng hồng, cảm động được ân nhân chăm sóc, ngay trước mặt hắn mặt cái qυầи ɭóŧ màu hồng hình con bướm.

“Rất vừa…Em thực thích.”

“Cảm ơn anh.”

Lưu Quang Bình hút thuốc quay mặt đi, khoé miệng khẽ nhếch lên.

Tôi cũng rất thích bé ngoan mặc qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt.

Cuộc sống hằng ngày trải qua rất tốt, Tiểu Lục đã học nấu mì bằng bếp và có thể làm vài món đơn giản, Lưu Quang Bình vẫn nhớ lần đầu cậu nấu ăn, làm xong còn chờ mong nhìn hắn.

Lưu Quang Bình không đành lòng, cầm đũa lên, ánh mắt phức tạp, gật đầu:

“Không tồi.”

Hai mắt Tiểu Lục sáng bừng , cao hứng gắp đồ ăn vào miệng, vẻ mặt dần cứng ngắt, đứng dậy muốn đổ đi, Lưu Quảng Bình ngăn cậu, nói không sao, cũng không quá khó ăn.

Lời này vốn là an ủi, nhưng nói ra thì nghe không dễ chịu lắm, Tiểu Lục gần như muốn khóc.

Làm sao có thể nói muốn đổ là đổ? Ân nhân nỗ lực kiếm tiền cho mình ăn, cậu không chỉ làm hỏng đồ ăn sao có thể phí phạm! Tiểu Lục tự trách bản thân.

Cuối cùng hai người cũng ăn hết, giải quyết nhanh gọn lẹ, món mặn vậy mà cũng nếm ra vị ngọt.

Lục Quang Bình hỏi Tiểu Lục có biết chữ không, cậu lắc đầu

“Trong nhà rất nghèo, không có điều kiện cho em đọc sách a.”

Tiểu Lục cười toe toét.

“Vậy anh dạy em cách viết tên của mình được không.”

Đại ca nhỏ Lục, chúng ta gọi y là lão đại đi —— trong nhà chỉ có một mình y biết đọc sách, mỗi ngày đi bộ hơn chục dặm đến trường, cõng theo một cái ghế nhỏ và cặp sách, giày cũng không có đủ một đôi, dạy 3-4 năm, học sinh quá ít, trường học cũng không có, lão đại đành về giúp gia đình, cuối cùng y nói muốn rời nhà, xuống núi nhiều năm, không có trở về.

Lão đại lớn hơn Tiểu Lục 2 tuổi, khả năng bằng tuổi với Lưu Quang Bình, hoặc lớn hơn hắn một chút, 20 tuổi cậu mới được học tiểu học, mỗi ngày sau khi làm đồng án xong liền về nhà nghiêm túc làm bài tập, bàn tay thô ráp, từng nét bút, viết một chữ ‘Sáu’.

Tiểu Lục không có nhiều ký ức với lão đại, cậu chỉ biết viết tên mình như thế nào, với cậu mà nói, người đọc sách cũng giống như là lão đại và ân nhân vậy, rất khó để với tới.

Đây là lần đầu Tiểu Lục dùng giấy và bút của đối phương, cậu rất thích thú, ngày thường chỉ nhìn thấy ban đêm ân nhân bật đèn dùng bút viết vào vở.

Bàn làm việc chính là nơi thiêng liêng, ân nhân đứng trên đó, kẻ bẩn thỉu và thấp hèn như cậu chỉ có thể quỳ xuống ngước nhìn.

Lưu Quang Bình đặt cây bút vào tay cậu, Tiểu Lục thụ sủng nhược kinh, từ chối không cần —— sợ mình làm dơ vở, làm hỏng bút của ân nhân.

*Thụ sủng nhược kinh là câu hán việt có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được yêu thương vừa mừng lại vừa lo.*

Làm sao cậu có đủ tư cách để sử dụng đồ vật quý giá như thế?

Nhưng cậu mơ hồ khát khao một ngày có thể dùng bút viết tên mình và tên ân nhân, chưa đủ, cậu còn muốn được ở bên đối phương mãi mãi.

Tiểu Lục nhớ lại năm đó đại ca dùng lực nắm tay mình, từng nét bút, trịnh trọng viết xuống ‘Sáu’, nặng trĩu xuyên thấu vào mặt giấy, như muốn xuyên đi cả những năm khó khăn, bất hạnh hay hạnh phúc trong khoảng thời gian gần đây.

Lưu Quang Bình chỉ cậu viết tên của mình, nhưng thứ cậu viết không chỉ là tên mà còn là quyết tâm sống một cuộc đời mới.