Chương 2

Lúc Thảo đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên điện thoại đổ chuông, ánh mắt phức tạp của Thảo nhìn lướt qua mọi người có mặt trong phòng. Trong lúc lấy điện thoại ra từ túi xách, Thảo vô tình đánh rơi một gói hóa chất màu vàng. Gương mặt điềm đạm ban đầu đã không còn giữ được nữa, Thảo vội cúi người mặc điện thoại đổ chuông để nhặt nhưng đã bị Trưởng ban chuyên án nhanh tay hơn cướp lấy.

“Đây là gì?” - Trưởng ban chuyên án hoài nghi nhìn gói bột trong tay hỏi. Thảo đảo mắt, nói bằng giọng như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Chỉ là hương liệu dạng bột tôi mua về để làm bánh.”

Trưởng ban có vẻ không bị cô ta thuyết phục, ông nhìn khắp mặt Thảo theo kiểu các nhà thiên văn đang quan sát những chỗ lồi lõm trên mặt trăng rồi lắc đầu.

“Thật chứ?”

“Đúng, chỉ là hương liệu thôi!” - Cô ta cố thuyết phục mọi người tin vào những lời mình nói. Nghi Lam bên ngoài đẩy cửa đi vào đối mặt với tình nghi hỏi một câu:

“Nếu chỉ là một gói hương liệu bình thường tại sao chị căng thẳng như vậy?” - Bị nhắc nhỡ, Thảo vô thức đưa tay lên sờ mặt, Lam cười vì đúng ý, nhướng mày nhìn chiếc điện thoại không ngừng rung trong tay Thảo.

“Vì một thứ không quan trọng mà bỏ lỡ hai cuộc điện thoại à?”

Trong một giây, Thảo cảm thấy mắt chợt tối đi vội cúi đầu tắt nguồn. Hành động và lời nói đi ngược lại khiến mọi người càng thêm hoài nghi.

Lam tiếp tục khıêυ khí©h: “Có phải hiện tại cô đang thấy bồn chồn bất an nếu không muốn nói là ‘chột dạ’?”

Lời nói trúng tim đen, Thảo phản ứng dữ dội: “Có gì mà phải chột dạ? Tôi nói rồi, nó chỉ là hương liệu thôi, nếu mấy anh không có bằng chứng thì mau thả người, đừng có ở đó tìm tìm cách trì hoãn!”

Thảo tới giờ phút sự thật sắp bị vạch trần rồi, vẫn chối bây bẩy nhất định không chịu nhận. Trưởng ban chuyên án đưa gói hóa chất sang cho Trung tá Nghị kèm theo lời nói:

“Vậy hãy để chúng tôi kiểm tra chút nhé!” - Vừa dứt lời, Trung tá, nhận lấy gấp rút mang gói bột rời khỏi phòng.

“Tôi không rảnh ở đây xem mấy anh bày trò, tôi có việc gấp ở nhà nữa, tạm biệt.” - Thảo nóng lòng muốn rời khỏi đây thật nhanh nên lấy lý do nhà có việc, nhưng bị Nghi Lam ngăn lại, lịch sự mời cô ta quay lại chỗ ngồi.

“Sẽ không mất quá nhiều thời gian của chị đâu, nếu muốn chứng minh sự trong sạch của chị chỉ có cách này.”

Những bước chân vội vã dừng hẳn, hai anh cán bộ công an bên ngoài đóng cửa lại, mỗi người đứng một bên canh giữ, xem ra Thảo dù mọc cánh cũng khó thoát đành phải quay lại chỗ ngồi.

Trong lúc chờ đợi kết quả, Nghi Lam sơ kết bảng điều tra vụ á.n, đưa ra mọi chi tiết, đánh giá, xác định có đủ cơ sở khẳng định Thảo liên quan trực tiếp đến cái ch.ết của ông Hùng bà Nhi. Cô dùng nghiệp vụ của mình tung ra những câu những lời thao túng tâm lý, những lập luận Lam đưa ra cực kỳ thuyết phục đến mức không thể chối cãi, Thảo đã phải khuất phục, khai nhận tội ác của mình trước khi kết quả được đưa ra.

“Phải, ban đầu tôi tiếp cận ông Hùng bà Nhi vì ý định chiếm đoạt tài sản.”

Trưởng ban chuyên án khoanh tay nhìn Thảo, một cán bộ bên ngoài quay lại chỗ ngồi tiến hành quay lại lời khai của hung thủ.

“Bà Nhi là do cô đầu độc, cái chết của ông Hùng không phải vì đột khụy phải không?”

Thảo gật đầu thừa nhận: “Phải.”

“Cô dùng chất độc gì, tại sao qua nhiều lần giám định vẫn không tìm ra?” - Không riêng Lam thắc mắc về loại hoá chất này, mà hầu như cả tổ điều tra ai cũng tò mò đó là loại hóa chất gì mà khi gây án lại không để lại bất kỳ một dấu vết nào.

Thảo vừa mở miệng chưa kịp nói, bên ngoài truyền đến một giọng nói khác: “Xyanua!” - Tiến sĩ mở cửa bước vào, theo sau là Trung tá Nghị.

“Không ngờ cô thông minh như vậy, loại chất độc này được phát xít Đức sử dụng để thảm sát tù nhân trong Thế chiến II, là hóa chất rất độc hại, làm tê liệt hô hấp tế bào, chỉ cần một lượng cực nhỏ ở mức 0,15- 0,20 gram là gây t.ử v.ong cho người lớn.”

Kết quả khám nghiệm hai nạn nhân, với nguyên nhân t.ử vo.ng khác nhau, vậy mà sau khi điều tra lại cho ra kết quả nhiễm chất độc xyanua, điều đó chứng minh sự suy đoán ban đầu của Trung tá không hề sai.

Mọi người đột nhiên đưa mắt nhìn nhau, vừa nhìn thấy đã lập tức "rùng mình" vì mức độ nổi tiếng, cũng như vô cùng nguy hiểm của loại chất độc xyanua. Nó được mệnh danh “độc trong các chất độc”.

Tiến sĩ tiếp tục giải đáp câu hỏi của Lam lúc nãy: “Một đặc tính của xyanua là sau khi tiêu diệt sự sống liền “biến mất”... Tôi nói đúng không cô Thảo?”

Tiến sĩ dừng bước trước mặt Thảo, doãn hai tay chống lên bàn đối mặt với kẻ sát nhân thông minh này.

“Kết quả xét nghiệm không thấy xyanua, nguyên nhân là do chất đường và Andehit phá huỷ xyanua. Vì thế, các nạn nhân dù được khám nghiệm tử thi nhưng đều không tìm thấy chất độc.”

Lúc đó, Thảo khai bản thân vốn có chút kiến thức về y học nên đã lợi dụng điều này để phục vụ cho mục đích của mình. Nghe xong ai cũng không khỏi lạnh gáy về "hung khí" gây án, đó chỉ là một chiếc lọ nhựa chứa 2,802 gram bột chất độc xyanua nhưng vẫn đủ để gϊếŧ chết khoảng 20 người khoẻ mạnh.

Vài ngày sau đó cô ta bị đưa ra tòa xét xử. Hành vi của Thảo quá dã man, tàn bạo ngoài sức tượng tượng, gây ra những hậu quả đặc biệt nghiêm trọng khiến toàn bộ xã hội phải căm phẫn. Do đó Tòa áp dụng hình phạt cao nhất đối với Thảo để giữ gìn trật tự trị an, an toàn xã hội là hoàn toàn tương xứng.

Tòa Án Nhân Dân tỉnh Hà Nam đưa tuyên phạt mức án tử hình với bị cáo Nguyễn Thu Thảo.

______________________________

Từ trụ sở công an về tới chung cư trời đã sập tối, Lam sức tàn lực kiệt bước từ trong than máy ra. Cô sống tại một chung cư tân cổ điển an ninh với giá thuê phòng 5 triệu một tháng đầy đủ tiện nghi.

Lúc chuẩn bị vào nhà cô luôn có thói quen nhìn sang căn hộ đối diện vì khá tò mò về chủ nhân của căn hộ đó. Tuần trước, chủ cũ của căn phòng là một cặp vợ chồng già, trả phòng xong có người đến thuê ngay. Nhưng từ ngày đó đến nay, cô chưa từng nhìn thấy diện mạo thực sự của người hàng xóm này.

Người thu gom rác đến ba ngày một lần và lần nào cô cũng thấy rác nhà hàng xóm chứa đầy lon nước ngọt, mì hộp và thực phẩm tiện lợi. Dựa vào đó, cô đoán rằng người hàng xóm của cô hẳn là một người lười nấu ăn hoặc cực kỳ bận rộn.

Vào nhà, một tay cầm túi thịt rau vừa mua, tay cầm túi xách. Vừa bật công tắt bật đèn, cảnh tượng trước mắt khiến cô choáng ngợp. Thôi nào! Phòng khách chất đầy hồ sơ, giấy tờ, bát đĩa còn chưa rửa, quần áo bị ném bừa bãi khắp nơi.

“Không thể tin được mình đi lại lười biếng đến vậy, thật vô lý chỉ chưa dọn nhà ‘hai tuần’ sao lại bừa bộn thế kia?”

Tống Nghi Lam luôn rất chỉn chu khi ra ngoài đường, thế nhưng khi ở nhà cô ấy dường như tự phá vỡ mọi quy tắc của mình, sống tự do, bừa bộn và không còn chăm chút nhiều nữa. Nếu không có ai đốc thúc thì căn phòng của cô đúng nghĩa như một “bãi chiến trường”. Không chỉ thế, thói quen sinh hoạt của cô cũng khá lộn xộn.

Cô cởϊ áσ khoác ngoài ra, xắn tay áo sơ mi lên cao rồi cầm rau củ xuống bếp chuẩn bị nấu ăn. Lam rất thích nấu ăn, cô xem nó như một môn nghệ thuật. Nấu ăn giúp cô ấy thư giãn và nó thực sự rất tốt cho tình thần của cô trong những ngày tồi tệ.

Trong lúc cắt một củ hành, cô rất tận hưởng hành động thái, rửa một số loại rau xanh hoặc bất kỳ công việc nào trong nhà bếp. Cô luôn hướng đến những món ăn lành mạnh chứ chẳng như anh chàng hàng xóm kia.

Lúc đang nấu ăn đột nhiên cô nhận được một cuộc điện thoại của Trưởng ban chuyên án, nội dung cuộc gọi nói về vụ án gần đây cô đang tiếp nhận.

Ông cho biết bên phía nghi phạm đã thuê luật sư trong vụ án này để giúp bà ta thoát khỏi sự nghi ngờ. Trưởng ban đặc biệt nhắc nhở người này là một luật sư có thực lực và chưa bao giờ phân biệt đối xử với khách hàng của mình. Bất kể họ là người tốt hay người xấu, chỉ cần có tiền, anh ta sẽ cố gắng hết sức để khách hàng được trắng án, tóm lại là rất có uy lực nên ông nhắc nhở cô ngày mai phải chuẩn bị thật cẩn thận.

Nghi Lam không hề lơ là lời nhắc nhở của Trưởng ban chuyên án, sau khi ăn xong bữa tối, dọn dẹp và tắm rửa xong xuôi cô đã dựa theo thông tin ông ấy cung cấp mà lên mạng tra cứu. Nào ngờ vừa gõ xong từ khóa màn hình đã hiện ra bức ảnh chàng trai mà cô gặp ở quán cà phê tuần trước.

“Thật trùng hợp, không ngờ anh ta thế mà lại là luật sư biện hộ cho bà Bảo Anh, đúng là ‘oan gia ngõ hẹp’...”

Lam bẻ các khớp ngón tay kêu “răng rắc”, ánh mắt dịu dàng bỗng chứa đầy hận ý.

“Để xem tôi khiến anh bẽ mặt thế nào. Thật mong chờ quá đi… Luật sư Trần, chúng ta lại sắp gặp nhau nữa rồi.”

______________________________

Sáng hôm sau…

Nghi Lam tươi tắn, rạng rỡ xuất hiện trong chiếc áo vest ngoài dài đến gối, bên trong mix cùng sơ mi sọc xanh & trắng, quần âu màu nâu nhạt, trong tay cầm chiếc cặp da nâu bước vào trụ sở.

Theo lịch hẹn thì hôm nay cô đến đây để cùng Trung tá Nghị thẩm vấn bà Bảo Anh. Vừa bước vào phòng thẩm vấn đã thấy Minh Mẫn (cán bộ công an trong tổ) đứng đó đợi sẵn, thấy Lam đến gần Mẫn đưa đi cafe ra mời:

“Chào buổi sáng, anh có mua cà phê cho em rồi.”

“Cảm ơn anh.”

Lam vui vẻ nhận lấy rồi vào trong, anh mua cho cô ấy một ly cafe hôm sau cô mời lại Mẫn, hai người họ luôn có qua có lại như vậy, cô ấy xưa nay không muốn nhận ân huệ từ người khác.

______________________________

Trưởng ban chuyên án, Trung tá Thành Nghị và nghi phạm có mặt trong phòng, bên cạnh bà ta là một gương mặt mà Nghi Lam không thể quên. Vị luật sư “tài năng” kia chuyên tâm xem xét hồ sơ nên không để ý đến sự có mặt của Lam.

“Chào buổi sáng anh Đạt, anh Nghị.”

Trưởng ban và Trung tá niềm nở chào hỏi lại: “Chào buổi sáng.”

Trung tá hướng tay về phía luật sư biện hộ cho bà Bảo Anh giới thiệu: “Đây là luật sư Trần.”

Lam treo trên môi nụ cười ranh mãnh bước đến đứng trước mặt chàng trai, đưa tay ra ý muốn bắt tay xã giao.

“Xin chào, tôi là Tống Nghi Lam, người phụ trách thẩm vấn bà Bảo Anh hôm nay.”

Lúc này chàng trai ấy mới ngước mặt lên, anh thoáng giật mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại được phong độ. Ngập ngừng một thoáng anh mới đứng lên đáp lại cái bắt tay.

“Chào cô, tôi là Trần Bách Quang, hân hạnh!”

Cô cười như không cười chủ động buông tay trước.

“Lại gặp nhau nữa rồi, hy vọng lần này chúng ta không căn thẳng như lần trước!”

Anh nghiêng đầu cười thích thú, Lam kéo ghế ngồi xuống chỉnh lại vest ngoài. Trưởng ban ngạc nhiên, mắt đi qua đi lại giữa Lam và vị luật sư kia.

“Hai người quen nhau à?” - Ông tò mò. Lam lạnh giọng đáp: “Không quen.”

“Được rồi chúng ta có thể bắt đầu.” - Thấy tình hình không ổn, ông kết thúc màn chào hỏi cùng Trung tá bước ra ngoài trước để lại sự riêng tư cho ba người họ.

Bỏ qua màn chào nhau đầy khách khi đó Lam bắt đầu công việc của mình, cô lấy từ trong cặp ra cuốn sổ ghi chép. Khi ngẩng đầu lên không hiểu sao ánh mặt chàng trai vẫn dán chặt vào cô, Lam thầm mắng: “Lại giở trò biếи ŧɦái.”

“Cô còn đợi gì nữa? Bắt đầu đi, thân chủ tôi không có nhiều thời gian!”

Lam không kiên nễ mà đáp lại: “Chắc tôi có nhiều thời gian cho anh.”

Xong cô xoay ghế nhìn sang bà Bảo Anh.

“Đây là lần hai bà mở nhà trọ tại số 14/… đường… Hà Nam để thu nhận những người khốn khổ, yếu thế trong xã hội, cho họ một mái nhà và giúp họ ăn uống, điều trị phải không?”

Bà không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt cô trả lời: “Phải, cơ sở của tôi đã hoạt động được hai tháng, tại đó họ sẽ được thiết lập những thói quen lành mạnh và chữa bệnh, chu cấp chỗ ở và tìm việc làm hoàn toàn miễn phí.” Đối với nghi phạm từ chối khai báo và khai báo gian dối như này, Lam đành phải tiến công liên tục:

“Và trong hai tháng đó liên tục xảy ra những trường hợp mất tích tại cơ sở của bà…”

Đột nhiên chàng trai cắt ngang câu nói bằng câu hỏi của mình: “Ý cô là gì?”

Đang dẫn dắt nghi phạm trên con đường thú nhận, đột nhiên bị ngắt lời khiến cô bực bội vô cùng, quay sang dựng mắt nhìn vị luật sư.

“Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ đang làm rõ những vấn đề trong quá trình hỏi cung.”