Chương 9

Hạ Như Yên xoắn chăn, ấp úng nói: "Ta... ta uống không vô...”

Lục Hoài thấy vẻ mặt của nàng, đoán có thể là bởi vì thuốc quá đắng mới không uống, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, lại vì thuốc đắng mà không chịu uống?

Hắn bưng thuốc lên, đưa tới trước mặt Hạ Như Yên: "Thuốc này giúp vết thương nhanh khỏi, uống đi.”

Hạ Như Yên lộ ra vẻ miễn cưỡng, không nhận bát, Lục Hoài cũng không dao động, vẫn giữ nguyên tư thế nhìn nàng bất động

Hạ Như Yên bị hắn nhìn chằm chằm cảm thấy không thoải mái, không có biện pháp đành bưng bát đưa lên miệng, vừa ngửi thấy mùi thuốc, lại nhịn không được quay đầu đi.

Thấy hành động của nàng, Lục Hoài cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng chờ ở đó, thấy hắn không chịu rời đi, Hạ Như Yên đành phải nín thở, ngẩng đầu đổ thuốc vào miệng.

Canh thuốc vừa vào miệng đã trở nên đắng nghét không thể chịu nổi, chảy xuống cổ họng, Hạ Như uống một hơi, vừa đưa bát cho Lục Hoài, quay đầu liền ho khan kịch liệt.

Nàng ho một hồi mới bình tĩnh lại một chút, từ từ đứng dậy khỏi giường, hai mắt đã đỏ hoe, ngấn nước, hai má đỏ bừng vì ho, nhìn có vẻ có sức sống hơn trước.

Lục Hoài không ngờ phản ứng của nàng lại lớn như vậy, hắn rót cho nàng một ly nước. Hạ Như Yên nhận lấy uống ừng ực một hơi, nước làm loãng vị thuốc trong miệng, nhưng không không thể tiêu tán hoàn toàn. Nàng khịt mũi, cả người ỉu xìu, rúc vào trong chăn thoạt nhìn vừa nhỏ bé vừa đáng thương.

Lục Hoài bỗng nhiên có chút không đành lòng, hắn đứng bên giường không biết nói gì để an ủi nàng, hồi lâu mới nặn ra được một câu:

“...Nhân lúc còn nóng ăn cháo đi, lát nữa sẽ nguội.”

Hắn bưng bát thuốc đi ra ngoài, Hạ Như Yên liếc nhìn cháo trên bàn, hiện tại trong miệng đều là vị đắng, một chút khẩu vị cũng không có, nhưng không ăn gì đó, mùi vị kia sẽ vẫn lưu lại trong miệng, cuối cùng nàng đứng dậy đi đến bàn ăn cháo.

Hương vị cháo vẫn thơm ngon như trước, còn kèm theo một đĩa dưa muối nhỏ, Hạ Như Yên sau khi ăn vài miếng cũng cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng vì buổi trưa ăn quá no, vừa rồi lại uống một chén thuốc lớn, nên nàng chỉ ăn nửa chén cháo đã no mà lại ăn hết đĩa dưa muối.

Lúc Lục Hoài trở về, nhìn thấy còn lại nửa bát cháo, theo thói quen cau mày: "Sao ngươi còn chưa ăn xong?"

Hạ Như Yên xoắn ống tay áo: "Ăn không hết...”