Chương 10

Lục Hoài không nói gì, thu dọn bát đũa, trở lại phòng bếp cất nửa bát cháo còn lại, chuẩn bị hâm nóng làm bữa sáng ngày mai của Hạ Như Yên.

Hắn rửa chén bát, dọn dẹp nhà bếp rồi đi ra ngoài, phát hiện Hạ Như Yên đã từ trong nhà đi ra ngoài, đang đứng trong sân nhìn chung quanh.

Lục Hoài không đi qua mà đứng ở cửa bếp, lặng lẽ nhìn nàng, cho đến khi tầm mắt Hạ Như Yên liếc qua, bị sự im lặng của hắn làm cho giật mình.

“Ngươi, ngươi đứng đó khi nào vậy?”

Hạ Như Yên lui về sau hai bước, giọng điệu có chút bất mãn, Lục Hoài lúc này mới cất bước đi qua, thản nhiên nói:

“Vừa rồi, bây giờ thời tiết còn hơi lạnh, ngươi bị thương, tốt nhất không nên ra ngoài hóng gió.”

Hạ Như Yên há miệng, nhỏ giọng nói thầm: "Ta chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí...”

Lục Hoài không nói gì, đi vào phòng, lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc chăn bông, ôm sang phòng bên cạnh, phòng của hắn tạm thời nhường cho Hạ Như Yên ở tạm, nên chỉ có thể ngủ phòng bên cạnh.

Cũng may phòng bên cạnh có một chiếc giường nhỏ cũ nát, miễn cưỡng còn có thể dùng, buổi chiều Lục Hoài đã sửa sang lại, hiện tại chỉ cần trải chăn lên là có thể dùng. Hắn trải chăn xong quay đầu lại, phát hiện Hạ Như Yên đang đứng ở cửa nhìn hắn.

“Có chuyện gì sao?”

Lục Hoài đứng thẳng người đi đến trước mặt Hạ Như Yên, tựa hồ sợ hãi lùi lại hai bước, cụp mắt xuống, thấp giọng nói:

" Ta... ta muốn...ta muốn đi tắm..."

Trong phòng, trên sàn có bày một cái chậu gỗ, bên cạnh là một thùng gỗ chứa đầy nước, mặt nước hơi nóng lượn lờ, một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh cầm lấy gáo gỗ đưa vào, nhẹ nhàng khuấy mặt nước hai cái, múc một gáo nước ra.

Hạ Như Yên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trong chậu gỗ, đem nước nóng dội lên người mình, lúc trước nàng không để ý, nhưng bây giờ cởi xiêm y ra mới phát hiện, trên người khắp nơi đều là vết bầm tím, khó trách vừa chạm vào liền đau.

Nước nóng cọ rửa thân thể, mang đến cho Hạ Như Yên cảm giác ấm áp thoải mái, làm dịu đi sự mệt mỏi trong xương cốt, tuy rằng điều kiện đơn sơ, nhưng có thể tắm nước nóng vào lúc này, đã rất thỏa mãn.

Bên ngoài, Lục Hoài đang ngồi dưới mái hiên, nghe tiếng nước chảy trong phòng, ánh mắt lướt qua tường viện nhìn về ngọn núi cách đó không xa, sắc trời đã rất tối, đoán chừng nửa tiếng nửa trời sẽ tối hoàn toàn, lúc này núi đá xanh chỉ còn lại một hình dáng mơ hồ, trong ánh mặt trời lờ mờ có vẻ đặc biệt yên tĩnh.