Chương 4

“...Hẳn là đầu có tụ máu bầm nên tạm thời mất trí nhớ."

Trương lão hán sau khi nhìn Hạ Như Yên cho ra kết luận, Lục Hoài cau mày nói: "Tạm thời mất trí nhớ?”

Trương lão hán nhìn Hạ Như Yên vẻ mặt mê mang, lắc đầu: "Cái này khó nói lắm, có lẽ vài ngày, cũng có lẽ vài tháng, không có con số cố định.”

Lúc Lục Hoài cứu người, hắn không ngờ nàng lại mất trí nhớ, hắn trầm giọng hỏi Hạ Như Yên: "Cô nương, cô thật sự không nhớ ra gì sao?"

Hạ Như Yên nhíu mày, dường như đang cố gắng nhớ lại, một lúc lâu sau nàng mới lắc đầu: "Thật sự không nhớ ra, ta chỉ nhớ, hình như cha mẹ đều gọi ta là Yên Nhi.”

Xem ra còn nhớ rõ tên, Lục Hoài lại hỏi: "Vậy chuyện về cha mẹ ngươi, ngươi cũng không có ấn tượng gì?"

Hạ Như Yên vẫn lắc đầu, Lục Hoài trong lòng thất vọng, đột nhiên nghe thấy một tiếng ùng ục, ngước mắt nhìn lại, khuôn mặt thiếu nữ dần dần nhuộm lên hai vệt đỏ, tay đặt trên chăn vô thức siết chặt, ngượng ngùng cúi đầu không dám ngẩng lên.

Nhớ tới từ lúc cõng nàng trở về đến bây giờ, nàng vẫn chưa ăn một hạt cơm nào, Lục Hoài tiễn Trương lão hán ra ngoài, nói lời cảm ơn, Trương lão hán nói:

"Ta lại lấy cho ngươi một ít thảo dược bổ máu, ngươi nhớ sắc cho nàng uống. Nhìn cô nương này không nhớ những chuyện trước kia, sau này ngươi có dự định gì không?"

Lục Hoài im lặng: "Ta nghĩ ngày mai đi nha môn một chuyến, xem liệu ở đó có tìm được gì không. Có lẽ gia đình cô nương này cũng đang tìm kiếm nàng, nếu không, nha môn bên kia có nơi nhận nuôi, đưa nàng đến đó cũng được."

Trương lão hán chần chờ một chút: "Cũng không phải không được, nhưng nơi nhận nuôi kia...”

Thấy lão do dự, Lục Hoài liền hỏi: "Có gì không ổn sao?”

Trương lão hán nói: "Ngươi chưa từng tới nơi đó, nơi đó... cũng không phải là nơi người bình thường có thể ở được. Ta thấy so với trong lao còn khổ hơn nhiều, một tiểu cô nương xinh đẹp như nàng đến đó, chỉ sợ sẽ bị khi dễ."

Lục Hoài lại nhíu mày, Trương lão hán nói chuyện từ trước đến nay quen lưu lại ba phần đường sống, ngay cả chính lão cũng nói nơi nhận nuôi điều kiện gian khổ, tình hình thực tế chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn so với lão nói.

Lại nghĩ đến bộ dáng thanh tú của Hạ Như Yên, ý nghĩ muốn đưa nàng đến nơi nhận nuôi của Lục Hoài liền lung lay, vì nếu đã cứu người trở về, cũng không thể tùy tiện ném ra ngoài, mà thôi, ngày mai lúc đến nha môn, thuận đường ghé qua nơi nhận nuôi nhìn một cái là được rồi, nếu thật sự kém như vậy, vậy trước hết cứ để nàng ở nhà, chờ trí nhớ khôi phục rồi nói sau.