Chương 5: Ai Là Người Yêu Của Anh Chắc Có Phúc Lắm Đấy!

“Sao chưa gì anh đã đưa em về rồi? Em chưa có say mà.”

Y Bảo liên tục giãy giụa trên lưng Lâm Dĩ làm anh khốn đốn mới cõng cô lên tới nhà được. Mở cửa quăng cô lên giường. Lâm Dĩ thân thuộc nơi này như nhà mình. Anh có chìa khoá, bất cứ lúc nào cũng có thể ra vào, đồ đạc trong nhà đa phần cũng do anh sắm sửa, thỉnh thoảng anh còn đóng cả tiền nhà cho cô. Cuối tuần anh thường mua đồ ăn thức uống cho cô. Cũng không ít lần anh ngủ lại, chỉ là thân người to lớn của anh phải chen chúc trên chiếc sofa bé xíu ở phòng khách. Vậy nên dù có giải thích họ chỉ là bạn bình thường nhưng hàng xóm, bạn bè, đồng nghiệp Y Bảo đều mặc định Lâm Dĩ là người yêu của cô. Trước kia cô vẫn luôn từ chối ý tốt của anh, nhưng rồi đâu lại vào đấy, càng nói anh lại càng tốt với mình, dần dần Y Bảo cũng lấy làm quen, mặc cho anh làm gì thì làm. Tuy vậy, anh luôn tôn trọng cô, dù rất thân thiết, nhưng anh chưa bao giờ đi quá giới hạn.Trong lòng cô luôn cảm kích, nhưng thật chất cô luôn thấy mình ích kĩ, cứ như đang lợi dụng tấm lòng của Lâm Dĩ.

Anh vụng về dùng bông tẩy đi lớp trang điểm của Y Bảo, dùng khăn ấm lau mặt, tay và cả chân cho cô, mặc cho cô cứ lảm nhảm:

“Sao lại đến ...tìm em chứ? Em đã sống không có anh rồi...xuất hiện làm gì?”

Lâm Dĩ kéo chăn đắp lên người cô, cô hất mạnh ra.

“Tôi ghét anh. Anh đi đi!”

Cô hét lớn làm cho Lâm Dĩ sững sờ. Y Bảo chưa bao giờ dùng giọng điệu chửi bới, thậm chí chưa từng to tiếng với anh. Anh ngơ ngác không biết rằng trong cơn say cô ấy đang nói với anh hay nhầm lẫn ai là một ai khác. Anh khẽ nhíu mày, tay kéo chăn lên người cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay Y Bảo trầm ngâm một vài giây, lặng lẽ quan sát đến khi xác định cô ấy đã chìm vào giấc ngủ, anh mới hạ người xuống đặt môi hôn nhẹ vào trán cô rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.

Trên ghế sofa anh trằn trọc không ngủ được, Lâm Dĩ dường như đã phát hiện ra điều gì đó. Tuy anh và cô quen biết chưa lâu, nhưng với thời gian gần 2 năm tiếp xúc, anh biết cô là luôn cư xử với mọi người một cách tự nhiên, thoải mái, chưa bao giờ anh thấy cô ngượng ngùng hay gượng gạo dù đó có là sếp, hay là một người lạ bất kì. Đó là điểm mà anh đánh giá cao về cô. Chính bởi tính cách cô như thế, nên chỉ có ở bên cạnh cô, anh mới có thể bộc lộ bản thân, không phải giấu diếm cảm xúc của mình. Nhưng hôm nay lại khác, trước cái tên Vĩnh Thành, dù cố tỏ ra vui vẻ, tự nhiên nhưng trong mắt cô, anh cảm nhận được sự bối rối khó tả, đôi khi ánh lên sự vui mừng, thỉnh thoảng lại hằn lên sự thù ghét. Cảm giác lẫn lộn, khiến anh suy nghĩ mãi không biết thật ra họ chỉ là bạn hồi đại học hay có mối quan hệ nào khác.

-----------

Nắng sáng len lỏi qua rèm cửa rọi vào mắt làm Y Bảo tỉnh giấc. Cô đưa tay xoa lấy cái đầu nặng trịch, cảm giác quay cuồng. Cô vốn không uống giỏi, chỉ được cái mạnh miệng thôi. Cứ đêm uống là cả ngày hôm sau nằm bẹp ở nhà. Đưa tay quơ quơ mò mẫm điện thoại. 11:30 AM

Cô theo mùi hương thơm phức, đem gương mặt lơ ngơ đầu tóc bù xù, lần mò ra bếp.

“Dậy rồi à. Anh làm món em thích này. Nhanh rửa mặt ra nếm thử xem thế nào.”

Vừa thức giấc đã có trai đẹp chuẩn bị bữa ăn, có sướиɠ không chứ. Mặc dù là người sống lành mạnh, sinh hoạt khoa học, ăn uống đủ bữa. Nhưng sau 7749 lần chuẩn bị bữa sáng để rồi chứng kiến cảnh cô nằm nướng tới trưa mà bất lực, từ đấy anh chuyển sang nấu hẳn bữa trưa cho cô.

Trong khi chờ đợi, Lâm Dĩ bày biện sẳn sàng. Chưa bao giờ Y Bảo nấu ăn cho Lâm Dĩ. Cô không thích nấu ăn, lúc nào cũng bảo lười, nằng nặc đòi Lâm Dĩ, vì anh nấu rất ngon.



“Quaoo, là sườn chua ngọt. Thơm thế!”

Y Bảo lao vào ghế ngồi hít lấy hít để.

“Có nước chanh anh để sẳn trong tủ mát, ăn xong em nhớ uống đấy!”

“Em cũng đang khát”

Vừa nói cô nhanh chân chạy mở tủ lạnh, ực một phát hết cả ly nước chanh. Lâm Dĩ không kịp cản, nhăn nhó:

“Em còn chưa ăn gì cả mà, sẽ đau bao tử đấy”

Mặc cho Lâm Dĩ cằn nhằn, đánh mắt vào chiếc tủ nhìn từ trên xuống dưới một lượt, đầy ấp nào thịt, trứng, trái cây, nước ngọt, sữa, kem, đồ ăn vặt,... cô “quào” một tiếng, cười híp mắt.

“Trong lúc em còn ngủ mà anh đã tranh thủ thế này à?” - Vừa nói cô vừa dùng ánh mắt treo ghẹo Lâm Dĩ, bước lại bàn ăn - “Ai là người yêu của anh chắc có phúc lắm đấy”

Lâm Dĩ trầm mặt hỏi lại: “Em chắc chứ?”

Nhận ra mình vui quá lỡ miệng, Y Bảo đánh trống lãng đi chuyện khác: “Ôi hôm nay anh nấu ăn ngon thế, hơn hẳn mọi ngày luôn ấy.”

Lâm Dĩ lườm cô một cái, hai người dùng bữa ngon lành, nói cười vui vẻ, nhìn như đôi vợ chồng son.

Ăn xong, Lâm Dĩ vội vàng trở về nhà:

“Chiều nay anh có hẹn với đối tác nên anh phải về cho kịp. Em tranh thủ nghỉ ngơi, uống nhiều nước vào cho tỉnh. Người toàn mùi bia.”

Lâm Dĩ rời khỏi, Y Bảo cầm lấy điện thoại xem một lượt. Chẳng có tin nhắn hay cuộc gọi nào cả. Gương mặt cô thoáng vẻ buồn. Quăng điện thoại qua một bên, cô lại chìm vào giấc ngủ.