Chương 270: Món quà hậu hĩnh

2458 Chữ Cài Đặt
“Ồ, chú ba, chú đến rồi à.” Hứa Kiếm nhìn thấy Hứa Chí Quân bước vào, lập tức bước tới chào hỏi.

Mặc dù Hứa Kiếm gọi là chú ba nhưng trong ánh mắt của cậu ta lại đầy vẻ khinh thường. Hứa Chí Quân cũng không quan tâm đến cậu ta, lập tức đi thẳng về phía Hứa Trường Sinh.

Hứa Tình cũng không có ấn tượng tốt với những họ hàng này của nhà mình, cho nên cô cũng chẳng quan tâm đến đám người Hứa Kiếm và Hứa Lương, nhưng Hứa Nhã lại nhìn Giang Thành bằng ánh mắt rất tức giận, bởi vì Giang Thành trước đó đã đánh em trai của cô ta.

“Bố, hôm nay là sinh nhật của bố, gia đình con đến đây mừng thọ cho bố.” Hứa Chí Quân bước đến trước mặt Hứa Trường Sinh, kính cẩn nói.

Mặc dù từ trước đến nay, ông ấy không thể khiến Hứa Trường Sinh hài lòng, nhưng dù sao thì đây cũng là người lớn của ông ấy, cho nên phép tắc mà ông ấy nên có thì vẫn sẽ có.

Hứa Trường Sinh nhìn thấy đứa con trai kém cỏi nhất của mình bước đến trước mặt, trong lòng vẫn cảm thấy không vui, ông ta hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nhìn sang nơi khác, như thể không để ý tới.

Tình huống này cũng khiến cho Hứa Chí Quân thấy xấu hổ.

“Chí Quân à, có thể tới được là tốt rồi, sau này chúng ta cũng phải qua lại với nhau thường xuyên, dù gì cũng là người một nhà mà.” Dù sao thì Hứa Chí Hào cũng là anh cả, lúc này ông ấy đang đứng phía trước để điều chỉnh bầu không khí.

Hứa Chí Hào không có thành kiến lớn như thế với Hứa Chí Quân, dù sao thì suy nghĩ của ông ấy cũng tương đối cởi mở, chỉ là những người khác cũng cho rằng gia đình bác sĩ Đông y mà lại không học y, đó chính là phản bội.

“Anh cả.” Hứa Chí Quân nhìn thấy anh cả của mình vẫn chăm sóc mình như vậy, trong lòng ông ấy cuối cùng cũng có một tia cảm động.

“Em ba, tuy em là người sống không được tốt, nhưng tụi anh cũng không có ý coi thường em, em không cần phải thấy xấu hổ khi về nhà.” Hứa Chí Quốc ở bên cạnh không vừa mắt Hứa Chí Quân, lập tức tiến lên nói.

Hứa Chí Quân nghe thấy lời của anh hai, trong lòng lập tức đau nhói, lời này rõ ràng là đang cười nhạo cuộc sống của mình không tốt, coi thường mình.

“Anh hai, lời này của anh là có ý gì?” Hứa Chí Quân rất không vui nói.

“Anh đâu nào có ý gì chứ, anh chỉ cảm thấy cuộc sống của em ở Lư Dương quá khổ sở rồi, con gái của em xinh đẹp như vậy mà lại tìm một người con rể ở rể vô dụng như thế, đây chẳng phải là đang bôi nhọ gia đình chúng ta sao.” Hứa Chí Quốc tiếp tục cười nói, sau đó nhìn sang Giang Thành.

Ông ta đây chính là miệng thơn thớt mà dạ ớt ngâm, bề ngoài thì ăn nói hòa thuận, nhưng trong lời nói lại đầy sự coi thường và khinh mạt.

“Nhà họ Hứa lại tìm con rể là người đàn ông ở rể à? Điều này cũng quá mất giá rồi nhỉ?”

“Đúng vậy, loại đàn ông như thế nào mới có thể làm ra chuyện như vậy, ở rể ăn bám mà cũng không biết xấu hổ.”

“Bởi tôi nói sao lâu như vậy cũng không nhìn thấy đứa con thứ ba của nhà họ Hứa, hóa ra không chỉ bản thân kém cỏi, mà đến đứa con rể cũng kém cỏi.”

Bởi vì lời nói của Hứa Chí Quốc nên những người ở phía dưới lập tức bàn tán xôn xao, bọn họ cũng nhìn Giang Thành bằng con mắt khinh thường, theo quan điểm của bọn họ, miễn là con rể mà ở rể thì đó cũng là kẻ ăn bám và không có tài cán gì.

Khi Giang Thành nghe thấy lời như vậy của Hứa Chí Quốc, trong lòng cũng cảm thấy ghê tởm, anh không ngờ tên này đến bây giờ mà còn muốn chế giễu gia đình mình, khiến gia đình mình bị sỉ nhục.

“Đúng vậy, tôi cũng nghe nói anh ta là một nam y tá ở Lư Dương, sau này nhờ quan hệ mà trở thành bác sĩ, mọi người nói xem, một người hầu hạ người ta đái ỉa, làm sao có thể làm bác sĩ chữa bệnh cho người ta được? Chẳng lẽ chỉ biết chữa chứng táo bón à?” Hứa Lương cũng ở bên cạnh hùa theo.

Những người xung quanh lập tức cười vang, bọn họ không biết con rể nhà họ Hứa lại có trải nghiệm như vậy, quả thực khiến người ta rất buồn cười.

“Đủ rồi!”

Hứa Chí Hào nghe thấy những lời nhận xét quá đáng như vậy của những người xung quanh, lập tức lạnh lùng quát lên, dù sao thì hôm nay cũng là tiệc mừng thọ, gây ầm ĩ đến khó coi như vậy đúng là quá bê bối.

Đúng là anh cả của nhà họ Hứa, nên lời nói vẫn rất có trọng lượng, đám người Hứa Lương cũng lập tức im lặng, nhưng có thể làm nhục Giang Thành như vậy thì trong lòng cậu ta cũng rất hả hê.

“Em ba, mau tặng quà cho bố của chúng ta đi, hãy xem món quà mà em chuẩn bị cho bố của chúng ta tốt đến nhường nào khi ở Lư Dương nhiều năm như vậy.” Hứa Chí Quốc nhìn Hứa Chí Quân cười nói.

“Món quà em chuẩn bị chắc chắn là món quà bằng cả tấm lòng, không cần anh phải lo!”

Hứa Chí Quân hừ lạnh một tiếng, sau đó dâng món quà mừng đã chuẩn bị sẵn lên, mọi người cũng mong chờ nhìn sang hộp quà này, muốn nhìn xem đây là món quà quý giá gì.

Sau khi Hứa Chí Quân mở ra, đó là một bức chữ, khi nhìn thấy bức chữ này, đôi mắt của Hứa Trường Sinh cũng lập tức sáng lên, bởi vì chữ này nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra đó là chữ của Vương Hi Chi.

Chữ của Thư thánh chắc chắn là sự tồn tại trị giá ngàn vàng, cho nên thực sự rất quý giá.

“Bố, bức chữ này được Chí Quân chọn lựa rất lâu ở cửa hàng đồ cổ mới mua về được.” Diệp Trúc Bình cũng cười nói với Hứa Trường Sinh.

Hứa Trường Sinh cũng rất hài lòng, dù sao thì ông ta cũng rất thích những thứ thư pháp và hội họa này, cho nên khi nhìn thấy chữ của Thư thánh, ông ta cũng rất hài lòng.

Hứa Chí Quốc và Hứa Kiếm ở bên cạnh nhìn thấy Hứa Trường Sinh hài lòng, trong lòng lập tức cảm thấy không vui, nhưng Hứa Chí Quốc cũng liếc nhìn bức tranh này thêm vài lần, ông ta lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

“Bố, bức tranh này không ổn lắm.” Hứa Chí Quốc vội vàng bước tới nói: “Bức tranh này hình như là đồ giả, không phải tác phẩm thật, chỉ là bảng chữ mẫu viết phỏng theo mà thôi.”

“Đồ giả?”

Hứa Trường Sinh lập tức cau mày khi nghe thấy điều này.

“Đúng vậy, bố nhìn tờ giấy này xem, hoàn toàn không giống tác phẩm thật, con dám chắc rằng đây là một bảng chữ mẫu viết phỏng theo.” Hứa Chí Quốc cũng nghiên cứu về thứ này, cho nên ông ta lập tức nói ra.

“Để bố xem nào!”

Khi Hứa Trường Sinh nghe thấy lời của con trai mình, ông ta lập tức cầm kính lão lên quan sát kỹ càng, đúng là đã phát hiện ra một số chỗ không phù hợp với tác phẩm thật, quả nhiên là một bảng chữ mẫu viết phỏng theo.

“Đây là viết phỏng theo sao?”

Hứa Chí Quân cũng không ngờ bức chữ mà mình chọn lại là viết phỏng theo.

Giang Thành thấy cảnh tượng này, cũng bước lên xem xét, phát hiện thực sự được xem là một bản viết phỏng theo, bố vợ của mình lại nhìn lầm rồi, trước đó ông ấy đã nhìn lầm một lần rồi, lần này lại nhìn lầm nữa.

“Là bản viết phỏng theo sao?” Hứa Tình nhỏ giọng hỏi Giang Thành, cô biết Giang Thành cũng hiểu biết về chuyện này nên lập tức hỏi.

“Quả thực là hàng nhái viết phỏng theo, chẳng qua là mô phỏng rất thông minh mà thôi.” Giang Thành cũng nhẹ giọng nói với Hứa Tình.

Khi nghe thấy câu trả lời của Giang Thành, trong lòng của Hứa Tình cũng lập tức trở nên căng thẳng, cô không ngờ bố mình thật sự mang một bản nhái tới đây, lúc này đúng là rất xấu hổ.

“Chí Quân à, cho dù nhà chúng ta có nghèo đến mấy thì em cũng không cần phải mua hàng nhái đến lừa bố của chúng ta chứ.” Hứa Chí Quốc đắc chí cười nói với Hứa Chí Quân, cuối cùng ông ta lại có thêm một cơ hội để làm bẽ mặt Hứa Chí Quân.

“Vớ vẩn, khi mua nó, em không ngờ được nó là hàng nhái, em đã bỏ ra một triệu đồng đấy.” Hứa Chí Quân cảm thấy trong lòng nóng rực, không những bị người ta gạt tiền, hơn nữa còn mất mặt trong bữa tiệc mừng thọ lớn như vậy, ông ấy đúng là xấu hổ đến mặt đỏ bừng, nóng lòng muốn độn thổ.

“Ồ, dùng một triệu đồng để mua một hàng nhái như vậy? Cuộc sống của gia đình chú ba ở Lư Dương không tệ đấy.” Hứa Kiếm và Hứa Lương lập tức chộp lấy cơ hội để cười nhạo Hứa Chí Quân.

Lúc này, Hứa Chí Quân lập tức càng thêm xấu hổ, quả thực, nếu đây là tác phẩm thật thì một triệu đồng là mình nhặt được của hời, nhưng nếu là hàng nhái thì nhiều nhất cũng chỉ là mười nghìn.

Hứa Trường Sinh đã nhìn rõ, đây quả thực là một hàng nhái rất cao tay, ông ta cũng tháo kính lão ra, đầy thất vọng nhìn Hứa Chí Quân rồi thở dài, quả nhiên vẫn là đứa con trai nhỏ này của mình kém cỏi, lúc nào cũng đáng thất vọng như vậy.

“Được rồi, ngồi xuống đi.” Hứa Trường Sinh bất lực nói, trong mắt đầy vẻ thất vọng.

Hứa Chí Quân lúc này càng thêm buồn bã. Ông ấy muốn chứng tỏ bản thân trước mặt bố mình, nhưng cuối cùng cũng không làm được, lần này lại thất bại. Ông bất lực cúi đầu xuống, chuẩn bị trở về chỗ ngồi.

“Chờ đã.” Lúc này Giang Thành đột nhiên hét lên: “Bác hai, ông nội, bố của cháu đã tặng một món quà hậu hĩnh như vậy để thử thách mọi người, không ai trong mọi người có thể nhận ra sao?”

“Món quà hậu hĩnh?”

Hứa Chí Quốc thấy Giang Thành lại muốn chơi nổi, lập tức lạnh lùng nói: “Một cái hàng nhái mà cũng không ngại nói là món quà hậu hĩnh sao? Gia đình cậu nghèo nàn đến như à?”

“Đúng vậy, Giang Thành, anh vẫn không thấy xấu hổ sao? Lẽ nào anh muốn nói thứ này là tác phẩm thật, anh có con mắt quan sát hơn tất cả chúng tôi sao?” Hứa Nhã rất bất mãn đứng lên, hung dữ nhìn Giang Thành bằng đôi mắt xinh đẹp và nói.

“Bức chữ này quả thật là hàng giả.” Giang Thành cũng gật đầu nói.

“Bản thân anh cũng thừa nhận đó là hàng nhái, vậy còn không biết ngại nói rằng là món quà hậu hĩnh sao? Anh đây là coi thường ông nội của chúng ta đúng không?” Hứa Nhã vẫn không khoan nhượng nhìn Hứa Tình và nói: “Hứa Tình, cô tìm chồng chính là tìm được một tên vô dụng như vậy à.”

“Hứa Nhã, e rằng chị mới là kẻ vô dụng nhỉ?” Hứa Tình cũng không vui nói với Hứa Nhã.

“Cô nói cái gì?” Hứa Nhã tức giận vỗ bàn, nói: “Cô dám nói tôi là kẻ vô dụng sao?”

“Chị Hứa Nhã, chị đã hiểu lầm vợ tôi rồi, vợ tôi không nhắm vào chị, ý cô ấy là nói mọi người ở đây cũng là kẻ vô dụng.” Giang Thành lạnh lùng cười một tiếng rồi nhẹ giọng nói.

“Quá quắt!”

Hứa Chí Quốc nghe vậy, lập tức giận dữ hét vào mặt Giang Thành.

“Ý anh là gì? Vậy anh tự chứng minh xem bức tranh này rốt cuộc có chỗ nào là một món quà hậu hĩnh?” Hứa Kiếm cũng lập tức bất mãn gầm lên với Giang Thành.

“Giang Thành, nếu hôm nay cậu không đưa ra một lời giải thích hợp lý thì gia đình các người sau này cũng đừng hòng bước vào cửa nhà họ Hứa của tôi nữa.” Hứa Trường Sinh cũng tức giận bởi lời nói ngạo mạn của Giang Thành, mình cũng đã xác định đây là một hàng nhái, kết quả thằng nhóc này lại cứng mồm nói rằng đây là món quà hậu hĩnh.

Hứa Chí Quân cũng không biết Giang Thành có ý gì, nhưng ông ấy tin tưởng con rể của mình, chỉ cần anh lên tiếng thì có nghĩa là anh chắc chắn có sự tự tin này.

Giang Thành lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Món quà hậu hĩnh của bức tranh này không phải nằm ở bức tranh này, mà là ở hai thanh gỗ cuộn tranh.”

Giang Thành vừa nói vừa rút hai thanh cuộn của bức chữ này ra, chỉ thấy hai thanh gỗ tròn xoe này hiện ra trước mặt mọi người.

“Hai thanh gỗ tồi tàn, được xem là món quà hậu hĩnh gì chứ?” Hứa Lương phì cười nói, muốn đợi đám người phía dưới cùng nhau hùa theo cười nhạo Giang Thành.

Tuy nhiên, sau khi một người già ở phía dưới nhìn thấy thanh gỗ này thì lập tức kinh ngạc đứng lên, đầy nghi ngờ thốt lên: “Đây… Đây là gỗ Kỳ Nam sao? Gỗ Kỳ Nam trị giá nghìn vàng sao?”