Vương Thế Hào cùng một đám người hung hăng đi tới.
Nhưng Ngô Bách Tuế hoàn toàn không để tâm đến bọn họ, anh bình tĩnh nghe điện thoại, trong điện thoại lập tức vang lên giọng nói của Lý Xương Thịnh.
Nghe Lý Xương Thịnh báo tin, Ngô Bách Tuế trầm giọng nói: "Được, tôi biết rồi." Dứt lời, anh cúp điện thoại.
Lúc này, Vương Thế Hào chạy tới trước mặt Ngô Bách Tuế, hắn ta phun một ngụm khói về phía anh, giễu cợt nói: "Tên đần như mày cũng biết gọi điện thoại à? Làm sao, mày còn có thể gọi người đến trợ giúp chắc? Tao cho mày thời gian để gọi người đấy."
Vương Thế Hào hoàn toàn không coi Ngô Bách Tuế ra gì, suy cho cùng, hôm nay hắn ta dẫn hơn mười tay đấm tới.
Ngô Bách Tuế cảm thấy Vương Thế Hào rất phiền, hơn nữa biết được hắn ta lừa gạt Hạ Mạt Hàn, Ngô Bách Tuế càng muốn dạy cho hắn ta một trận. Nhưng bây giờ, Ngô Bách Tuế vội vã đi tìm Hạ Mạt Hàn, anh không muốn lãng phí thời gian ở nơi này với Vương Thế Hào. Vì thế, anh lạnh lùng trực tiếp cất giọng nói: "Cút đi, tao không có thời gian dây dưa với mày!"
Vương Thế Hào vừa nghe thế, lập tức giận ngút trời, hắn ta ném đầu thuốc lá xuống mặt đất, hung ác nói: "Cút mẹ mày đi, bây giờ mày còn định giả vờ với tao à? Tao nói cho mày biết, nếu mày không ly hôn tao sẽ cắt đứt chân của mày. Hôm nay..."
Bốp!
Vương Thế Hào chưa nói dứt lời, Ngô Bách Tuế bỗng tung một cú đá, đạp bay hắn ta xuống đất.
Vương Thế Hào nằm dưới đất lập tức dâng trào nỗi tức giận lớn nhất trong cuộc đời này. Xuất thân của hắn ta cao quý, gần như là tung hoành ở thành phố Tây Nguyên, cho tới bây giờ chỉ có hắn ta bắt nạt người khác, chứ không có người khác bắt nạt hắn ta. Nhưng tên đần Ngô Bách Tuế lại dám đá hắn ta những hai lần.
Lần trước bị đá, Vương Thế Hào đã ghi thù Ngô Bách Tuế rồi, nhưng hắn ta không lập tức trả thù, mà tố cáo với Hạ Mạt Hàn trước. Chủ yếu là hắn ta muốn giải quyết xong Hạ Mạt Hàn trước đã. Dù sao thì với hắn ta, giành được Hạ Mạt Hàn quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Nhưng ai biết, cái bẫy hắn ta tỉ mỉ bố trí, bị người nhà mình biết được, cuối cùng lại thất bại. Đã vậy, hắn ta sẽ không khách sáo nữa, việc đầu tiên hắn ta muốn làm chính là tính sổ Ngô Bách Tuế.
Nhưng hắn ta không hề nghĩ tới, mình dẫn theo nhiều người như thế mà Ngô Bách Tuế vẫn dám đánh hắn ta. Hắn ta giận điên lên, cố nhịn đau ở ngực, giận dữ hét: "Đánh nó tàn phế cho tao!"
Nghe vậy, mấy tên to con cầm ống tuýp kia lập tức lao vào đánh Ngô Bách Tuế.
Rầm rầm rầm!!!
Không đầy nửa phút, mười mấy tên to con đã ngã lăn dưới đất.
Ngô Bách Tuế ngạo nghễ đứng thẳng tắp, trong đêm tối, trông anh cực kỳ hiên ngang.
Dễ dàng lấy một chọi mười.
Vương Thế Hào nằm trên mặt đất đã quên tức giận, đã quên đau đớn, hoàn toàn ngẩn ngơ hãi hùng. Hắn ta tận mắt thấy Ngô Bách Tuế đánh bại mười mấy người, cảnh tượng này, thật sự quá ảo diệu. Thầm nghĩ Vương Thế Hào mình đã từng gặp rất nhiều người, cũng đã gặp không ít người luyện võ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta gặp được kẻ đánh người giỏi như Ngô Bách Tuế. Một cao thủ như thế, sao có thể là kẻ ngu được?
Lúc Vương Thế Hào sững sờ, Ngô Bách Tuế đã sải bước chân, tiến tới gần.
Ngô Bách Tuế vẫn giống như trước, trên mặt không có biểu cảm dư thừa gì, nhưng trên người anh, lại xuất hiện một loại khí thế vừa bí ẩn vừa mạnh mẽ, cứ như là ma vương. Thấy anh lại gần, kẻ trước giờ vẫn to gan lớn mật như Vương Thế Hào cũng rất sợ hãi, muốn chạy trốn, nhưng hắn ta như bị giữ chặt, không thể động đậy được.
"Mày đừng lại đây." Vương Thế Hào sợ hãi nói.
Ngô Bách Tuế đi tới bên cạnh Vương Thế Hào, như đức vưa nhìn từ trên cao xuống một con sâu bọ, lạnh lùng nói: "Sau này đừng có quấy rầy vợ tao."
Nói xong, anh trực tiếp đá ngất Vương Thế Hào.
Sau đó, Ngô Bách Tuế ngồi vào xe taxi, cất giọng nói với người tài xế đã kinh ngạc đến mức ngây người: "Đến khách sạn Ngự Đình."
------
Khách sạn Ngự Đình là một khách sạn năm sao ở thành phố Tây Nguyên, khách sạn này vừa có phòng cho khách nghỉ vừa là nơi ăn uống tiêu khiển.
Tại phòng ăn riêng ở tầng bốn, sáu người ngồi vây quanh một bàn tiệc lớn. Sáu người này là người của công ty nội thất An Cư Nhạc và công ty bất động sản Lục Viên.
Đại diện cho An Cư Nhạc, dĩ nhiên chính là Hạ Mạt Hàn. Mà đại diện của bất động sản Lục Viên, là quản lý của công ty bọn họ, Hồ Đại Hải.
Hôm nay Hạ Mạt Hàn được điều đến bộ phận kinh doanh chiến lược, cô cần hoàn thành đơn đặt hàng giá trị hơn hai trăm ngàn trong tháng này, thời gian quá gấp gáp, nếu đi tìm công ty nhỏ hoặc là khách hàng cá nhân thì không thể nào hoàn thành nhiệm vụ. Hết cách, Hạ Mạt Hàn chỉ có thể được ăn cả ngã về không, trực tiếp tìm một công ty bất động sản lớn. Chẳng qua là, hiện giờ An Cự Nhạc ở Tây Nguyên đã không còn ưu thế gì, Hạ Mạt Hàn đi đến tận trưa, nhưng đều bị chặn ở ngoài cửa. Đừng nói bàn hợp đồng, ngay cả cơ hội gặp mặt đối phương cũng không cho cô.
May mà trời không phụ người có lòng, rốt cuộc đến tầm chiều tối, Hạ Mạt Hàn tìm được bất động sản Lục Viên. Quản lý của công ty - Hồ Đại Hải, chịu gặp Hạ Mạt Hàn để bàn chuyện hợp tác.
Vì thế, hai công ty liền hẹn nhau ăn tối ở khách sạn Ngự Đình.
Hồ Đại Hải cũng phải có chút khả năng thì mới có thể trở thành quản lý của bất động sản Lục Viên. Năm nay gã mới tròn bốn mươi tuổi, đã có hình tượng của một ông chú trung niên điển hình. Cái mặt bóng nhẫy, bụng phệ, ánh mắt còn rất gian xảo. Trên bàn cơm, gã liên tục mời rượu Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn cũng là người thông minh, lần này tới bàn chuyện làm ăn, cô cố ý dẫn theo trợ lý của mình.
Trợ lý tên Trương Hiểu Lệ, là một tay nghiệp vụ lâu năm, cô ta là con gái nhưng rất giỏi uống rượu, kể cả rượu trắng cũng không thành vấn đề gì với cô ta. Chỉ có điều, cô ta có uống giỏi đến mấy cũng không chịu nổi bốn người của công ty bất động sản Lục Viên thay nhau mời rượu.
Rượu quá ba tuần, đến tám giờ rưỡi tối, chuyện đơn đặt hàng về cơ bản đã bàn gần xong. Chẳng qua là, trợ lý của Hạ Mạt Hàn, Trương Hiểu Lệ, đã say mất rồi.
Thấy thứ chướng mắt đã gục, Hồ Đại Hải hào hứng lên, gã lập tức rót đầy một ly rượu trắng cho Hạ Mạt Hàn, sau đó, gã nâng ly rượu của mình lên, sảng khoái nói với Hạ Mạt Hàn: "Nói thật, có thể hợp tác với cô Hạ, tôi cực kỳ phấn khởi. Nào, tôi mời cô một ly, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!"
Hạ Mạt Hàn nhã nhặn từ chối: "Quản lý Hồ, xin lỗi ông, tôi thật sự không thể uống rượu."
Mặt Hồ Đại Hải liền biến sắc, bất mãn nói: "Cô Hạ, công ty của chúng tôi thật sự muốn trang trí lại nội thất, nhưng tôi có thể hợp tác với rất nhiều công ty nội thất khác. Sở dĩ tôi lựa chọn hợp tác với cô, là vì để mắt đến cô, cô sẽ không đến mức không thèm nể mặt tôi đấy chứ?"
Hạ Mạt Hàn tỏ vẻ khó xử, đáp: "Nhưng tôi thật sự không biết uống rượu."
Hồ Đại Hải trầm giọng uy hϊếp: "Hừ, luôn miệng nói muốn hợp tác, mà ngay cả một ly rượu cũng không chịu uống. Xem ra, cô chẳng hề coi bất động sản Lục Viên chúng tôi ra gì. Nếu cô Hạ không thật lòng muốn hợp tác, thì không cần phải bàn tiếp mối làm ăn này nữa đâu!"
Hạ Mạt Hàn nghe xong, trong lòng không khỏi lộp bộp. Cô thật sự uống rượu rất kém, nhưng lần hợp tác này lại vô cùng quan trọng. Bỏ lỡ lần này thì sẽ không còn lần khác. Nếu đàm phán không thành công, Hạ Mạt Hàn sẽ thất nghiệp mất. Quan trọng hơn là, công ty của dòng họ nhà cô bây giờ đang ở trong thời kỳ rớt giá nhất, cần một cái đơn đặt hàng lớn để vực dậy, thế nên chuyện hợp tác với Hồ Đại Hải, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ xuất.
Do dự hồi lâu, Hạ Mạt Hàn nhìn xuống ly rượu trắng đầy ắp. Cuối cùng, cô cắn chặt răng, nâng ly rượu lên, tỏ vẻ cảm kích nói với Hồ Đại Hải: "Cảm ơn quản lý Hồ nâng đỡ."
Nói xong, Hạ Mạt Hàn uống một hơi cạn sạch.
Một ly rượu trắng xuống bụng, trong dạ dày giống như lửa đốt, đầu óc bắt đầu bị kí©h thí©ɧ. Hạ Mạt Hàn rõ ràng cảm giác được sự choáng váng, mặt của cô cũng đỏ bừng.
Hạ Mạt Hàn như thế này càng thêm quyến rũ.
Hồ Đại Hải nhìn cô như si như say. Hạ Mạt Hàn là loại hình gã thích. Hồ Đại Hải là một cao thủ tình trường, ngần này năm, không biết gã đã vấy bẩn biết bao cô gái. Gã chịu bàn chuyện làm ăn với Hạ Mạt Hàn hoàn toàn là bởi coi trọng Hạ Mạt Hàn.
Tam thiên kim nhà họ Hạ rất nổi tiếng ở Tây Nguyên. Hạ Mạt Hàn gả cho một kẻ ngu, lại càng khiến mọi người bàn tán xôn xao. Cả thành phố này đều biết đến chuyện này. Hồ Đại Hải cực kỳ thương tiếc thay cho Hạ Mạt Hàn. Đồng thời, gã cũng cực kỳ muốn chiếm được cái kiểu phụ nữ phải thủ tiết mà sống như Hạ Mạt Hàn.
Vốn dĩ Hồ Đại Hải định rót vài ly để chuốc say Hạ Mạt Hàn. Nhưng lại thấy cô mới uống một ly mà có vẻ như đã say rồi. Như vậy cũng tốt, gã cũng lười lãng phí thời gian, nhanh chóng duỗi tay, sờ soạng bàn tay nhỏ bé của Hạ Mạt Hàn, cũng cất lên giọng nói bỉ ổi: "Cô Hạ, phải gả cho một kẻ ngu, thời gian qua chắc chắn cô không hề dễ chịu, nhất là buổi tối, làm sao mà chịu đựng được chứ! Phụ nữ ấy mà, vẫn phải cần có một người đàn ông bình thường."
Gã còn chưa chạm được vào tay Hạ Mạt Hàn, Hạ Mạt Hàn đã rụt tay lại theo phản xạ, cả giận nói: "Quản lý Hồ, ông đừng như vậy."
Hồ Đại Hải mím miệng, buông lời tàn nhẫn: "Cô Hạ, quy tắc ở giới kinh doanh là phải chú ý giúp đỡ lẫn nhau. Tôi chấp nhận cho cô đơn đặt hàng trị giá hai trăm ngàn, cô cũng nên giúp tôi một chút chứ!"
"Tôi không phải là người như thế." Lúc này, Hạ Mạt Hàn đã không thể nói rõ ràng được đữa.
Thấy Hạ Mạt Hàn lại từ chối, mặt mũi Hồ Đại Hải càng khó coi, gã đưa mắt ra hiệu cho cấp dưới của mình, ba người kia lập tức hiểu ý. Tức thì, một người phụ nữ đưa Trương Hiểu Lệ đã say khướt đi, hai gã đàn ông còn lại thì canh ở ngoài cửa phòng.
Chỉ trong thoáng chốc, căn phòng lớn như thế chỉ còn Hồ Đại Hải và Hạ Mạt Hàn. Lúc này Hồ Đại Hải đã hoàn toàn để lộ đuôi cáo, gã trầm giọng nói với Hạ Mạt Hàn: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, thế thì đừng trách tôi thô lỗ."
Hạ Mạt Hàn thấy vậy, trong lòng bắt đầu luống cuống, cô rất sợ, cô muốn chạy trốn cách.
Nhưng mà, cô mới vừa uống rượu, là một ly rượu mạnh, có nồng độ cồn rất cao. Cô muốn đứng dậy, nhưng cơ thể đã chẳng còn sức lực, đầu óc của cô cũng hỗn loạn, cô khó khăn lên tiếng, yếu ớt nói với Hồ Đại Hải: "Ông đừng làm bậy, ông làm thế là phạm pháp."
Hồ Đại Hải lơ đễnh đáp: "Ha ha, cho dù chuyện này bị truyền ra ngoài, mọi người cũng chỉ sẽ cho rằng vì mối làm ăn nên cô mới quyến rũ tôi."
Hồ Đại Hải chính là một con cáo già, Hạ Mạt Hàn sao có thể làm gì được gã.
Vừa dứt lời, Hồ Đại Hải bắt đầu tháo thắt lưng của mình.
Hạ Mạt Hàn cực kỳ sợ hãi, cô vô cùng sốt sắng, nhưng cô lại không thể thoát đi nổi, cô không biết phải làm sao cả, cơ thể của cô không có sức lực, đầu óc choáng váng, cô hoàn toàn chìm trong sự bất lực và tuyệt vọng.
Rầm!
Thời khắc mấu chốt, một âm thanh rất lớn vang lên. Cửa bị đạp vỡ, hai tên cấp dưới của Hồ Đại Hải canh bên ngoài bay ngược vào trong.
Ngay sau đó, Ngô Bách Tuế sải bước đi đến.
Trong lòng Hồ Đại Hải rất chấn động, gã không nhận ra Ngô Bách Tuế, nhưng gã nhìn ra được người này biết võ, chẳng qua Hồ Đại Hải cũng là người từng xông xáo trong xã hội, hơn nữa với địa vị xã hội của mình, gã không sợ Ngô Bách Tuế.
Gã lập tức nắm một chai rượu lên, chỉ vào Ngô Bách Tuế mắng: "Mày biết tao là ai không, muốn chết à mà dám xen vào chuyện của tao?"
Ánh mắt Ngô Bách Tuế như đao, bước chân rất nhanh, chớp mắt một cái anh đã đi tới bên cạnh Hồ Đại Hải. Hồ Đại Hải còn chưa kịp phản ứng, anh đã hành động nhanh như tia chớp, một phát túm được tóc Hồ Đại Hải.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng loảng xoảng.
Ngô Bách Tuế nắm đầu Hồ Đại Hải, đập thật mạnh vào bàn ăn.
Ngay sau đó, Ngô Bách Tuế lên tiếng, quay sang phía Hạ Mạt Hàn hỏi: "Vợ ơi, em không sao chứ?"