Chương 40: Ba Bằng Chứng

CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO

- Có ba bằng chứng. Thứ nhất, khi gã Bất Lương hỏi thăm tình tiết vụ án, ngươi nói La Thạch Xuyên từng bảo ngươi mời Tô Thành Tiên đi nội đường trước, người cuối cùng gặp La Thạch Xuyên là Tô Thành Tiên, nhưng Tô Thành Tiên đêm đó không ở La trạch, cho nên là ngươi nói dối!

Mạnh Mãn:

- Ta nói dối là vì ta ghét Tô Thành Tiên, nhưng không có nghĩa là ta sẽ gϊếŧ người!

- Thứ hai, đêm đó mưa to, hoa quế bị nước mưa tưới xuống, ngươi vội vàng rời đi, dưới chân dính rất nhiều cánh hoa quế...

- Chẳng lẽ ngươi muốn tìm được cánh hoa quế dưới giày của ta sao? Buồn cười, sau khi gia chủ chết, ngày ngày ta đều đi qua nội viện, sao có thể chứng minh được đó là hoa quế ngày hôm đó?

Lâm Tùy An thầm thở dài.

Chứng cứ này vốn để lừa gạt hắn ta, không có kỹ thuật giám định công nghệ cao hiện đại, thì cô căn bản không thể chứng minh được.

Vốn hy vọng có thể dùng chứng cứ liên hoàn đánh nát phòng tuyến tâm lý của hắn, đáng tiếc bây giờ xem ra sức chịu đựng của Mạnh Mãn mạnh hơn cô nghĩ nhiều.

Quả nhiên, có thể làm được đến mức này đã là cực hạn của người ngoài nghề như cô rồi, nếu có khả năng thì cô thật sự không muốn nói ra chứng cớ cuối cùng, cho dù là đối với Mạnh Mãn hay là đối với La Khấu mà nói, đều quá tàn nhẫn.

Chỉ là trong trường hợp này, chỉ có thể đánh cuộc thôi.

Thứ ba, chính là vết máu hình vòng kỳ lạ tại hiện trường vụ án.

Lâm Tùy An đi đến bên cạnh trà án, căn cứ vào trí nhớ dọc theo vị trí vết máu hiện trường vụ án chậm rãi đi qua:

- La Thạch Xuyên bị kìm lửa đâm vào ngực trái ở chỗ này, ngã xuống đất, sau đó lại vòng qua án đi tới cửa.

Chu Đạt Thường:

- Đinh ngỗ tác từng nói, vị trí trái tim La Thạch Xuyên khác với người thường, sinh ra đã nằm ở bên phải, cho nên tuy vết thương sâu tới bốn tấc, nhưng cũng không phải mất mạng tại chỗ, mà là mất máu quá nhiều mà chết.

- Nếu nghĩ như vậy, hẳn là hắn muốn mở cửa kêu cứu?

Mục Trung lắc đầu:

- Nếu là kêu cứu, thì thi thể lẽ ra phải hướng về phía cửa lớn hoặc là nằm sấp trên mặt đất, nhưng tình huống hiện trường lại hoàn toàn ngược lại, La Thạch Xuyên ngồi dựa lưng vào cánh cửa chết, giống như hắn nghĩ...

Mục Trung có hơi không chắc chắn:



- Chặn cửa.

Lâm Tùy An đi đến bên cửa, ngón tay vuốt ve chốt cửa, nhẹ giọng nói:

- Ta dùng phương pháp hung thủ thử chế tạo ra phòng kín, thử mười lần, thất bại mười lần, nhưng hung thủ một lần đã thành công, thật sự là có thần trợ giúp.

Nói đến đây, Lâm Tùy An Tâm dâng lên niềm bi thương vô hạn:

- Chỉ là hắn không biết giúp hắn không phải là thần, mà là người trong phòng.

Chu Đạt Thường cả kinh.

Hung thủ không biết, lúc hắn kéo chốt ngoài cửa, trong phòng có một người tỉnh lại, hiểu được dụng ý của hung thủ, vì thế mới đi tới cửa cắm chốt, giúp hung thủ hoàn thành một phòng kín hoàn mỹ.

Chu Đạt Thường:

- Vì.... vì thế Lâm nương tử, cô và Mạnh Mãn thật ra là đồng phạm...

Lời còn chưa dứt, đã bị Mục Trung đẩy sang một bên.

- Không phải ta.

Lâm Tùy An quay đầu lại lẳng lặng nhìn Mạnh Mãn:

- Người giúp ngươi cắm chốt cửa một cách hoàn mỹ kia.... là La Thạch Xuyên.

Đây là chiêu cuối cùng để đánh tan phòng tuyến tâm lý của hung thủ, thành bại chỉ trong hành động này!

Trong phòng trở nên tĩnh mịch, mọi người hoảng sợ biến sắc.

Hai môi La Khấu run rẩy:

- Cái... gì...

Mạnh Mãn cứng ngắc như tượng đá tại chỗ, một lúc lâu sau mới nghe rõ Lâm Tùy An nói gì, hắn liên tục lắc đầu nói:

- Không thể nào! Không thể nào!!

Càng nói tiếng càng lớn, cuối cũng biến thành tiếng gào thét:

- Không thể nào không thế nào không thể nào! Không thể!!



Rõ ràng là hung thủ đánh mình trọng thương, vì sao lúc sắp chết còn phải bảo vệ hắn?

Hốc mắt của Lâm Tùy An chua xót, từng bước đi tới gần Mạnh Mãn:

- Bởi vì hung thủ là thân nhân thân thiết nhất của La Thạch Xuyên, là đứa con mà hắn thương yêu nhất, là người mà hắn coi như con ruột...

- Không thể nào! Ngươi nói nhảm!

Mạnh Mãn hung hăng đẩy Lâm Tùy An ra, gân xanh trên cổ nhảy loạn:

- Khi đó hắn rõ ràng muốn trục xuất ta ra...

Mạnh Mãn đột nhiên nghẹn lại, sắc mặt thay đổi, nhưng đã muộn.

Chu Đạt Thường:

- Lúc đó?

Mục Trung lạnh lẽo cười:

- Lúc nào? Khi đó là khi nào?

Giọng nói của Lâm Tùy An giống như đao, xé rách lớp ngụy trang cuối và của Mạnh Mãn:

- Là lúc ngươi tự tay đâm cời lửa vào ngực La Thạch Xuyên? Máu của ông ấy là nóng đó? Máu của ông ta có bao giờ bắn tung tóe vào người người không? Ông ấy từng nhìn vào mắt và gọi nhũ danh của người đó? Mãn Nhi, ngươi gϊếŧ ông ấy rồi! Gϊếŧ a gia thương ngươi nhất!

Mạnh Mãn lảo đảo lui ra sau, ánh mắt run rẩy, điên cuồng lắc đầu, hắn đột nhiên nhìn về phía La Khấu, La Khấu khϊếp sợ trừng mắt nhìn hắn, toàn thân run rẩy, một câu cũng nói không nên lời, nước mắt không khống chế được mà thoát ra khỏi hốc mắt.

- Hắn không phải a gia của ta! Hắn muốn trục xuất ta ra khỏi La gia! Ngươi biết ta đã thấy gì không? Đó là ly hộ thư! La Thạch Xuyên muốn cắt đứt quan hệ cha con giữa ta với hắn!

Mạnh Mãn quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu, giống như gào thét lại tự lẩm bẩm:

- Ta là con cái của La thị! Ta chỉ có thể là con cái của La thị, đừng hòng có ai đuổi ta rời khỏi La thị! Kể cả La Thạch Xuyên cũng không được!

Chu Đạt Thường không đành lòng nhìn, Mục Trung lắc đầu thổn thức, La Khấu nhắm mắt khóc thầm.

Lâm Tùy An đảo mắt nhìn cây hoa quế cao lớn trong vườn, giống như như sợ làm kinh động đến hương thơm mềm mại trong không khí:

- Còn có một chứng cứ mang tính quyết định cuối cùng giấu ở dưới gốc cây Quế.