Kim Chung Nhân cảm thấy hoảng sợ, từ phía sau ôm lấy Biên Bá Hiền, “Về đi, về với tôi.”
Biên Bá Hiền cứ yên lặng để hắn ôm, thế nhưng hiện tại, trong lòng cậu không có một chút gợn sóng, bình tĩnh nhìn cục diện lúc này, “Chung Nhân, cậu bây giờ cái gì cũng có, kết hôn rồi bình yên mà sống không được sao? Tại sao còn đến tìm tôi.”
“Khi đó tôi cũng kết hôn rồi, cậu không phải vẫn đến tìm tôi sao?”
“Tôi khi đó đầu óc không tỉnh táo, xin lỗi.” Biên Bá Hiền muốn đứng lên, tránh khỏi hai cánh tay của Kim Chung Nhân, kết quả lại bị ôm chặt hơn, “Tôi sẽ ly hôn, tôi đã sớm muốn ly hôn rồi, tôi không thể chịu đựng nổi một ngày nào nữa, lúc đó chỗ đứng của tôi vẫn chưa vững, không thể tùy ý xằng bậy, tôi cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, cậu không biết tôi khó khăn thế nào mới vượt qua được những ngày này đâu. Tôi đặc biệt muốn trở về tìm cậu, mỗi lần bắt đầu nhớ cậu, tôi đều liều mạng làm việc, chỉ có như vậy mới có thể tạm thời quên đi.”
Biên Bá Hiền khẽ thở dài.
Kim Chung Nhân tới gần bên tai cậu, “Tôi bây giờ có thể đảm bảo tương lai của chúng ta, đi theo tôi, được không?”
Biên Bá Hiền vừa muốn nói chuyện, lại cảm giác được Kim Chung Nhân hôn lên gáy, thấp giọng, lời nói thoáng mang vẻ uy hϊếp, “Nếu như là điều tôi không muốn nghe, tốt nhất đừng nói, bởi vì tôi sẽ mất hứng.” Nói xong còn hôn sâu xuống, muốn cắn vào gáy cậu.
Biên Bá Hiền trong nháy mắt rõ ràng ý đồ của hăn, kịch liệt giãy dụa, miệng bị Kim Chung Nhân dùng tay che lại, chỉ có thể phát ra tiếng ‘ưm ưm’ trong cổ họng.
Cảm thấy Biên Bá Hiền muốn chống cự, Kim Chung Nhân không khống chế được buồn bực trong lòng, đè cậu lên salông, mặc kệ Biên Bá Hiền phản kháng cởi cúc áo cậu.
Biên Bá Hiền giơ tay lên dùng sức đẩy Kim Chung Nhân ra, lại bị giữ ở trên đầu.
Kim Chung Nhân thở hổn hển, buông lỏng bàn tay đang che miệng Biên Bá Hiền, “Không muốn? Hả?”
“Con mẹ nó cậu không phải phí lời à! Tránh ra cho tôi! Cút! Lập tức cút cho tôi!”
Kim Chung Nhân cười cợt, “Làm sao vậy? Cậu mà cũng muốn đuổi tôi đi sao? Khi đó cậu không phải nhất nhất chạy đi Mỹ, dù làm tiểu tam cũng muốn theo tôi sao? Hiện tại lại không muốn?”
Biên Bá Hiền tức giận thân thể đều run rẩy, nhấc chân đá, “Mẹ kiếp Kim Chung Nhân cậu khốn nạn!”
Kim Chung Nhân hung hãn đè lại chân của Biên Bá Hiền, “Điều tôi không muốn nghe ai cho cậu nói, tôi chờ đợi nhiều năm như vậy về đây để cậu vứt đi sao!”
Biên Bá Hiền như nghe được chuyện cười, “Tôi ném cậu? Làm sao cậu nói được điều hay vậy? Ý cậu là, cậu muốn đi thì tôi phải thả cậu, cậu trở về thì tôi phải vui cười hớn hở chạy theo, ý này sao? Suy nghĩ của cậu thật kì diệu. Trong lòng cậu tôi là kẻ ngớ ngẩn đúng không?”
Kim Chung Nhân nhếch môi không nói một lời, cúi đầu muốn hôn. Biên Bá Hiền liều mạng chống cự, lại bị Kim Chung Nhân bóp lấy miệng, hung hăng hôn vào, Biên Bá Hiền không chút nghĩ ngợi cắn mạnh, rất nhanh khoang miệng toàn mùi máu tanh.
Kim Chung Nhân vươn tay bắt đầu cởϊ qυầи cậu, “Không thích tôi sao? Nói xem, gần đây cậu để ý người nào? Lại muốn liều chết theo đuổi hả?”
Biên Bá Hiền ra sức kháng cự, cảm thấy mình sắp phát điên, “Đừng đυ.ng vào tôi!”
Kim Chung Nhân sờ sờ lên mặt Biên Bá Hiền, cười sâu xa, “Nếu như người kia là Phác Xán Liệt, vậy thì cậu chết tâm đi, anh ta mãi mãi không thể cùng một chỗ với cậu đâu.”
Biên Bá Hiền bị chọc vào đúng chuyện đau lòng nhất, lại ở trong thời điểm này nghe thấy tên Phác Xán Liệt, khí lực đột nhiên lớn đến kinh người. Tuy rằng thân thể gầy yếu, nhưng khí lực chống cự không hề nhỏ. Kim Chung Nhân ấn lại được cậu cũng rất vất vả, nhưng bề ngoài vẫn cười như thường, “Tôi nói trúng rồi? Đúng là Phác Xán Liệt sao? Anh ta không biết? Hay là biết rồi nhưng không thèm đáp lại cậu? Cậu không nghĩ tới bây giờ Phác Xán Liệt là ai sao? Đã sớm không phải là tiểu tử nghèo xoay quanh cậu ngày xưa nữa, hiện tại người bên cạnh anh ta nhiều như vậy, còn có thể có vị trí của cậu?”
“Câm miệng!” Nếu như lúc này tay Biên Bá Hiền có thể động, nhất định không lưu tình cho hắn một cái tát.
“Bá Hiền, đừng quan tâm những người khác, đi với tôi đi, ở bên cạnh tôi.”
Biên Bá Hiền không biết lấy đâu ra khí lực, đẩy người phía trên ra, giơ tay ôm ngực, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, “Cút! Cút ra ngoài cho tôi! Đừng để tôi gặp lại cậu lần nữa!”
“Bá Hiền. . .”
“Cút!”
Kim Chung Nhân nhìn dáng vẻ của Biên Bá Hiền hình như không đúng lắm, đi tới đỡ lấy cánh tay cậu, “Cậu làm sao vậy?”
Biên Bá Hiền lại muốn hất hắn ra, nhưng không có chút sức nào, giơ tay chỉ phòng mình, “Đầu giường. . . thuốc. . .”
Kim Chung Nhân nhanh chóng chạy vào phòng lục tìm trong tủ đầu giường, quả nhiên có một lọ thuốc, lại chạy đi rót cốc nước rồi trở về bên cạnh Biên Bá Hiền, “Mấy viên?”
“Ba. . .”
Một chút cử động Kim Chung Nhân cũng không dám, chỉ ngồi một bên nhìn, cũng không biết qua bao lâu mới thấy Biên Bá Hiền từ từ bình phục hô hấp, an tĩnh nằm đó, giống như là đã ngủ, thế nhưng hắn biết cậu hoàn toàn không ngủ, chỉ là không muốn nhìn thấy mình.
“Từ khi nào vậy? Tim.”
Biên Bá Hiền vẫn như cũ nhắm mắt lại, “Quên rồi.”
Kim Chung Nhân tay nắm chặt thành quyền, “Xin lỗi, tôi. . .”
“Cậu đi đi, tôi không muốn cùng cậu làm loạn đâu, tôi biết cậu xưa nay cũng không phải người xấu, cứ thích giả bộ cái dáng vẻ đó làm gì chứ.”
“Bá Hiền. . .” Kim Chung Nhân nắm chặt tay Biên Bá Hiền, trong lòng chua xót.
Biên Bá Hiền lần này không từ chối, “Chung Nhân, chúng ta giữ quan hệ bình thường đi, tôi cũng không hối hận vì quen biết cậu, đến bây giờ vẫn vậy, chỉ có điều hiện tại tâm tư của tôi không tốt, cậu lại đến chỗ này, dù sao cũng không có kết quả, đừng tiếp tục lãng phí thời gian vì tôi nữa.”
Kim Chung Nhân cúi đầu trầm mặc chốc lát, cuối cùng mở miệng, “Có thể đồng ý với tôi một chuyện cuối cùng không?”
“Nói đi.”
“Theo tôi đi Mỹ một chuyến, tôi biết cậu cảm thấy không cần, nhưng tôi vẫn muốn cho cậu biết tại sao lúc đó tôi lại làm như vậy, tôi không muốn để cậu biết quá trình, chỉ muốn cậu thấy kết quả. Đi với tôi nhìn xem những năm qua tôi đã làm được gì, được không? Cậu chỉ cần nhìn thôi, nếu không tôi đánh đổi nhiều năm như vậy đều uổng phí rồi.”
Kim Chung Nhân nghĩ về mình khi đó, một bên làm bộ dịu dàng với vị hôn thế, một bên đè nén nhớ nhung trong lòng, chỉ là không nghĩ tới vào lúc này Biên Bá Hiền lại chạy đến, đây có thể nói là giai đoạn vừa đen tối lại đáng quý trọng nhất của Kim Chung Nhân. Hắn ẩn nhẫn mà ngoan cường tự mình đối đầu với anh trai cùng cha khác mẹ, hết chèn ép đến hãm hại, cho tới khi hoàn toàn nắm quyền mới dám buông lỏng bản thân.
Nhưng hiện tại lại cảm thấy, khi đó hắn đã đặt nặng quá nhiều thứ.
Mà thứ quan trọng nhất lại để vuột mất, hắn liều mạng cũng không thể bắt lại được, mở tay ra cũng chỉ là một tầng hư vô.
Cái gì cũng chiếm được, nhưng hắn vẫn một mình cô độc.
Biên Bá Hiền quay đầu nhìn Kim Chung Nhân, “Được, vậy thì đi.”
Tất cả chung quy đều phải có kết thúc.