Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm điện thoại, đầu ngón tay lướt trên màn hình rất nhiều lần, vẫn không dám ấn phím gọi đi.
Trong lòng do dự xoắn xuýt, vừa suy nghĩ Phác Xán Liệt sẽ quan tâm vấn đề này như thế nào, vừa sợ anh ấy lại thờ ơ như chuyện không liên quan đến mình.
Vẫn nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình như cũ, đột nhiên cảm thấy rất ghét sự do dự thiếu quyết đoán của bản thân. Theo thói quen lại liếʍ liếʍ môi, nhắm mắt bấm đại.
Bên kia phải chờ rất lâu mới có tiếng trầm thấp quen thuộc vang lên “Có việc gì sao?”
Biên Bá Hiền như phản xạ có điều kiện ngồi ngay ngắn lại, căng thẳng cầm điện thoại, “À, tôi. . .”
Phác Xán Liệt đột nhiên cắt ngang lời cậu, “Chờ tôi một chút.” thấp giọng nói với người bên cạnh công việc gì đó mới quay lại tiếp điện thoại, “Được rồi, tiếp tục đi, làm sao vậy?”
Biên Bá Hiền ấp a ấp úng, chuyện rất đơn giản nhưng lại không biết mở miệng thế nào, “Chính là, ừm, chính là, Ngô Thế Huân. . .”
Phác Xán Liệt sáng tỏ, “Sao? Cảm thấy thế nào?”
“À. . . rất tốt, cho nên tôi muốn thử xem. . .” Cuối cùng cũng nói ra được, nhắm mắt lại cắn môi chờ bên kia đáp.
Từ trước đến nay, đều là Phác Xán Liệt ở bên cạnh nhắc cái này dặn cái kia, hiện tại chỉ cần anh nói một câu thôi cũng thấy tốt rồi.
Yên lặng lẩm bẩm, mau nói với tôi vài câu đi. Sau đó, sẽ thuận tiện có cớ hỏi anh lúc nào về.
Bên kia ngữ khí bình thản trả lời, “Ừ, tôi cũng cảm thấy rất tốt, vốn nghĩ cậu mà không thích người này tôi định sẽ khuyên nhủ một chút, cậu đã thấy như thế thì cứ thử xem sao.”
Biên Bá Hiền sững người, đột nhiên cảm thấy lạnh. Bây giờ vẫn là mùa thu, tay cầm điện thoại đầy mồ hôi nhưng trong lòng lại rất lạnh.
Biết rõ đối phương không nhìn thấy, nhưng vẫn cong khóe miệng, dùng ngữ khi vui vẻ bình thường, máy móc nói, “Ha ha, chẳng trách anh giữ lại cuối cùng.”
“Ừ, muốn tôi sắp xếp không?” ngữ điệu rất xa cách
“Không cần không cần! Tôi tự làm được. Anh đang bận sao? Vậy tôi không quấy rầy nữa, chỉ muốn gọi nói cho anh một tiếng.”
“Được, tôi biết rồi, cậu cẩn thận là được, Ngô Thế Huân bối cảnh gia thế đều rõ ràng, tôi với cha cậu ta hợp tác nhiều rồi. Nếu cậu thấy được thì tìm cách ổn định cuộc sống luôn đi.”
“Tôi biết tôi biết, anh cứ làm việc đi, không cần bận tâm nữa đâu, lát tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy.” rõ ràng Phác Xán Liệt vẫn còn muốn nói tiếp nhưng Biên Bá Hiền lại không muốn nghe nữa, vội vàng cúp máy.
Vốn có ý nghĩ muốn hỏi khi nào anh về nhà, hiện tại cũng tan thành mây khói.
Đem điện thoại di động ném sang một bên, Biên Bá Hiền đột nhiên cảm thấy rất mệt, ngã trên ghế salông ngửa mặt nhìn trần nhà. Lúc trước mỗi một nét trên bản vẽ đều làm theo mong muốn của Phác Xán Liệt, tự tin tràn đầy cảm thấy anh nhất định sẽ thích.
Nhưng mà bây giờ một cái cũng không thèm nhìn, cả ngày ở nhà đợi cũng chỉ có một mình mình.
Lần này lại nghĩ sai rồi.
Biên Bá Hiền đưa tay che mắt, chỉ để lại một khe nhỏ ánh sáng.
Vốn tưởng rằng là kế hoãn binh, kết quả lấy dây tự trói, tuyệt đường lui của mình.
Phòng khách rộng lớn lại yên tĩnh đến đáng sợ, cái cảm giác này khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Một tay mò mẫn trên bàn lấy điều khiển, mở TV, rốt cuộc cũng có một chút âm thanh, Biên Bá Hiền thở ra một hơi.
Đầu gối lên tay, nghiêng người nhìn về phía TV, lập tức bị màn hình hấp dẫn.
Trên TV là người cực kì quen mắt, bề ngoài thanh lịch, dịu dàng nở nụ cười, đối diện ống kính vẫy tay chào hỏi —— Kiều Hi.
Gần đây có một chương trình rất thu hút người xem, các sao lớn đều tranh nhau tham gia, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một chương trình biểu diễn tài nấu nướng mà thôi.
Rất lâu trước đây Biên Bá Hiền đã được nghe về tài nghệ của Kiểu Hi, tất nhiên là từ miệng Phác Xán Liệt. Khi đó, Phác Xán Liệt căn bản không biết nấu ăn là gì, bởi vốn dĩ người làm cơm luôn là Kiều Hi, cậu ta chiếu cố anh rất tốt.
Nghĩ tới đây Biên Bá Hiền cười khổ một cái, lúc trước mình bị bệnh Phác Xán Liệt mới bắt đầu làm cơm, quả thực không dám ăn, sau đó không ngờ từ một món cơm rang trứng lại trở thành một đầu bếp tài nghệ đầy mình.
Nhìn người trên TV, Biên Bá Hiền trong lòng rất ghét người này, nhưng không thể không thừa nhận cậu ta thật sự rất ưa nhìn, tính cách lại hiền hoà rộng rãi, Biên Bá Hiền nhìn chăm chú TV nửa ngày cũng không tìm ra một điểm xấu nào.
Không khỏi tự ti, Phác Xán Liệt ngay cả người như vậy cũng không cần thì có khả năng để ý mình sao? Cũng coi trọng bản thân quá rồi, không biết trước giờ mình lấy đâu ra tự tin như vậy. Giơ tay ném điều khiển. Cho mày mở TV! Đáng đời! Đáng đời mày động tâm! Đáng đời mày không sánh bằng người ta!
Ngơ ngơ ngác ngác không biết qua bao lâu, chuông điện thoại rốt cuộc kéo Biên Bá Hiền về thực tại, liếc nhìn màn hình, Ngô Thế Huân.
“Thế Huân. . .” Biên Bá Hiền đột nhiên rất muốn tìm người nói chuyện.
“Tôi nói này Biên Bá Hiền anh rốt cuộc làm sao vậy! Anh không phải nói muốn làm bộ đã thành à! Sau đó thì sao? Tôi gạt cha tôi nói thành, kết quả cha tôi cứ hỏi dồn dập, anh lại bật vô âm tín, bảo tôi phải giải thích thế nào đây? Hại tôi một vố” Ngô Thế Huân liền hoàn công kích như Biên Bá Hiền tội trạng nặng lắm.
“À. . . Xin lỗi xin lỗi, là lỗi của tôi.”
Biên Bá Hiền vỗ vỗ mặt mình, đúng là, không chuyện nào làm xong, mày cũng thật giỏi.
Ngô Thế Huân nghe được âm thanh uể oải của Biên Bá Hiền, “Này, anh làm sao vậy?”
“Khỏi phải nói, có khả năng là sắp chết rồi, một hai câu nói không xong, gặp mặt đi, tôi muốn uống chút rượu.”
“Được.” Ngô Thế Huân không chút nghĩ ngợi đáp ứng, “Tôi qua đón anh, gửi địa chỉ cho tôi.”
“Được.”
.
Bên này Ngô Thế Huân nói với cha cậu có hẹn, liền nghênh ngang lái xe ra ngoài, rất nhanh đã đến trước cửa nhà Biên Bá Hiền.
Cậu đã đứng chờ sẵn từ lâu, chỉ là cả người đều ỉu xìu, gầy đến nổi một cơn gió thổi nhẹ cũng đủ ngã.
Nhìn thấy Ngô Thế Huân từ trên xe bước xuống, Biên Bá Hiền lại chạy ra định mở cửa bước vào, bị Ngô Thế Huân kéo lại.
Nghi hoặc quay đầu nhìn sang, “Không đi sao?”
Ngô Thế Huân nhìn trên dưới đánh giá Biên Bá Hiền, gương mặt khinh bỉ, “Đi? Anh mặc đồ ngủ đi? Anh không ngại mất mặt thì tôi ngại đấy!”
Biên Bá Hiền cúi đầu nhìn một chút, “A. . . quên mất. . .”
Nhìn người trước mặt hồn vía trên mây, Ngô Thế Huân cũng không tiện nói cái gì nữa, kéo Biên Bá Hiền vào nhà.
Vào cửa, Ngô Thế Huân hất cằm, “Đi đi, mau thay quần áo.”
Biên Bá Hiền nghe lời gật gù, đi vào phòng, Ngô Thế Huân thì ngồi trên ghế salông chờ đợi, tùy tiện nhìn bốn phía.
Trong chốc lát người đã đi ra, đứng trước mặt Ngô Thế Huân, “Được rồi, đi thôi.”
Ngô Thế Huân trầm mặc nhìn cậu một lúc, bất đắc dĩ thở dài.
Năm đó ở Mỹ quen biết Biên Bá Hiền, lúc đó cảm thấy người này rất tinh khiết, khiến người ta không nhịn được muốn tiếp cận. Mặc dù khi ấy tâm tình Biên Bá Hiền không được tốt, nhưng dù sao cũng làm trong ngành thiết kế, quần áo lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng, cậu còn tưởng là nhà giàu mới nổi.
Kết quả hiện tại, Ngô Thế Huân nhìn Biên Bá Hiền áo len mặc ngược, không biết nói gì
Biên Bá Hiền còn đang nghi hoặc nhìn cậu, Ngô Thế Huân đã lấy tay kéo kéo vạt áo cậu trêu chọc.
“Cậu làm gì thế!” Biên Bá Hiền đánh lên tay Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân nhíu nhíu mày, gương mặt ghét bỏ, “Làm gì? Áo mặc ngược còn có mặt mũi hỏi tôi làm gì? Giơ tay lên!”
“À.. . .” Biên Bá Hiền xin lỗi gãi đầu một cái, ngoan ngoãn nâng tay lên.
Ngô Thế Huân cuối cùng cũng thuận lợi đem áo len của Biên Bá Hiền cởi ra, vừa muốn mở miệng nói chuyện, cửa lớn đột nhiên bật mở.
Ngoài cửa Phác Xán Liệt một tay cầm chìa khóa, một tay nắm tay cầm, đập vào mắt là cảnh tượng Biên Bá Hiền để trần ngồi trên ghế salông, Ngô Thế Huân thì một tay ấn vai cậu, tay còn lại cầm áo len.
Biên Bá Hiền trong phút chốc hai mắt trợn to, giật cái áo trên tay Ngô Thế Huân mặc vào, nơm nớp lo sợ đứng lên “Xán Liệt . . .”
Phác Xán Liệt chuyển mắt đến nơi khác, thấp giọng nói câu “xin lỗi”, sau đó không chút lưu luyến xoay người đóng cửa rời đi.