Chương 33

-33-

Biên Bá Hiền rảnh rỗi không biết làm gì, nghĩ muốn xem phim gϊếŧ thời gian, đột nhiên nhớ đến trước kia có một bộ cậu xem đi xem lại rất nhiều lần, thuộc đến nằm lòng, một bộ phim đơn giản trong vắt như nước suối mùa xuân lại làm cậu lệ rơi đầy mặt. Giơ tay lau nước mắt trên gò má, cảm thấy trong lòng thật yếu đuối, so với tưởng tượng thì nhập tâm hơi quá đà rồi.

Ái tình luôn xuất hiện rất đột ngột, nó giống như số mệnh, không cách nào tránh khỏi, cả cơ thể và linh hồn như bị trói chặt, muốn thoát ra cũng đành bất lực.

Trong phim, ông của Bryce từng nói với cậu rằng, trên đời này có người nông cạn, cũng có người bên ngoài tỏ ra mình thân vàng thân ngọc, mà bên trong lại hết sức thối rữa. Nhưng có một ngày, ai rồi cũng sẽ gặp được cầu vồng rực rỡ của mình, mà khi gặp được người này, ta sẽ cảm thấy những người khác cũng chỉ là tầm thường mà thôi.

Trước kia, chẳng qua là đơn giản nghĩ đây là cảm nhận của một người lớn tuổi từng trải đời, nhưng bây giờ Biên Bá Hiền mới thực sự hiểu rõ câu nói này.

Chính là chỉ khi bạn thực sự gặp được người như vậy, mới có thể thấu rõ tất cả. Vừa điên cuồng đốt cháy linh hồn xương tủy, lại ấm áp nhẹ nhàng như ánh dương. Trong phút chốc cả thế giới quan đều được nhuộm bởi một tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng lại có thể an tĩnh chờ đợi, khao khát cùng kỳ vọng giữ mãi lòng ái mộ này tận sâu trong tâm hồn.

Kết thúc bộ phim, Juli vẫn lảng tránh Bryce, người rất thích mình. Nắm cái xẻng ngồi trong sân gieo hạt, Juli cười nhạo bản thân, tình yêu của cô khắc sâu tận xương tủy, nhưng lại như cây không hoa không trái.

Lúc Juli đẩy cửa ra, Bryce đã nói, "Nhìn cậu rời đi, tớ lại nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau, tại sao có người cứ mãi ẩn nấp vậy, Juli Baker?"

Biên Bá Hiền nghĩ, hai đứa trẻ này phải cùng nhau sống một đời thật tốt. Ái tình chính là thứ đơn giản tốt đẹp nhất, có thể nảy mần ở thời niên thiếu đơn thuần như vậy. Không bị suy nghĩ của chính mình gây ức chế, chỉ bấy nhiêu tuổi, bấy nhiêu kinh nghiệm, nhưng một mực theo đuổi tình yêu, nghĩ là làm.

Không xứng đáng.

Phác Xán Liệt là cầu vồng, là sự cứu rỗi cuộc đời cậu.

Biên Bá Hiền rất thích bộ phim này, nghĩ dù thế nào mình cũng phải kiên cường theo đuổi như thế, nhưng rốt cuộc vẫn thất bại trước hiện thực. Bây giờ dù vẫn quyết tâm không bỏ cuộc, nhưng lại chỉ dám ước ao, không dám đòi hỏi. Ước ao như Juli đơn giản thuần khiết, ước ao như Bryce dũng cảm thay đổi, ước ao bọn họ có thể trở thành cầu vồng của nhau.

Bất tri bất giác, đoạn nhạc kết thúc đã vang lên bên tai.

" LET IT BE ME" mỗi một câu đều tiến thẳng vào tận đáy lòng.

I bless the day I found you.

I want to stay aroud you.

Now and forever

Let it be me

Don't take this heaven from one

if you must cling to someone

Now and forever

Let it be me

Each time we meet love

i find complete love

Without you sweet love

Oh, what would life be

So never leave me lonely

Say that you love me only

And that you'll always

Let it be me

Say you'll always

Let it be me

. . . . . .

Bản thân không thể nói, không dám nói, tất cả tâm sự dường như gửi vào tiếng đàn cello du dương này.

"Đói bụng không, muốn ăn chút gì không? Tôi đi làm cho cậu nhé."

Thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên ở phía sau, quay đầu liếc thấy Phác Xán Liệt đứng cách đó không xa, giữa một mảnh u ám, cũng không biết anh đứng bao lâu rồi.

Biên Bá Hiền cứ ngây ngốc nhìn, nhìn Phác Xán Liệt đi tới, ngồi xuống bên cạnh, đưa tay lau nước mắt trên mặt cậu.

Phác Xán Liệt vỗ vỗ đầu Biên Bá Hiền, "Không muốn ăn cơm sao? Vậy muốn đi đâu làm gì không? Tôi đi cùng cậu."

Biên Bá Hiền hình như hiểu ra, Phác Xán Liệt nhất định là đang hiểu lầm, anh nhất định cho rằng cậu đang nghĩ đến quá khứ, nghĩ đến người trước . . .

Trong lòng đột nhiên dâng lên từng trận đau nhói.

Anh thì biết cái gì! Anh có biết người tôi nghĩ đến cùng là ai không? Anh cho rằng ai cũng đắm chìm trong quá khứ nhớ mãi không quên sao? Ai cần anh thương hại! Ai cần anh an ủi! Anh có biết tôi sắp điên rồi không! Tất cả đều là bởi vì anh!

Kích động chiếm cứ đại não, vớ lấy điều khiển tắt đi nguồn sáng duy nhất trong phòng, để cả ngôi nhà triệt để rơi vào bóng tối.

Phác Xán Liệt nghi hoặc nghiêng đầu nhìn cậu, "Bá Hiền?" lời nói còn dư lại bị một khuôn miệng ấm nóng nuốt mất. Bỗng dưng trợn to hai mắt, không dám tin nhìn vào đôi mắt nhắm chặt cách mình không đến 4cm, cảm xúc trên môi lại càng rõ ràng. Đột nhiên dùng hai tay gắt gao nắm chặt vai Biên Bá Hiền kéo dãn khoảng cách, nhìn người trước mặt cúi đầu rũ mắt.

"Bá Hiền cậu. . ."

Biên Bá Hiền hướng về phía trước ôm lấy Phác Xán Liệt, vùi mặt trong hõm vai anh che dấu sự mất mát, "Xán Liệt, tôi buồn, trong lòng tôi đang rất buồn, anh giúp tôi đi."

Phác Xán Liệt ngồi yên một lát, chậm rãi giơ tay lên vỗ vỗ trên lưng Biên Bá Hiền, "Được, tôi cùng cậu."

"Anh biết tôi đang nói cái gì sao?"

Cơ thể Phác Xán Liệt cứng đờ, chậm rãi gật đầu.

Biên Bá Hiền cười khổ, trong lòng tự giễu, thương cảm cái gì, anh cũng thật là chuyên nghiệp nhỉ.

Ôm lấy cổ Phác Xán Liệt, kéo cả hai ngã lên salông phía sau lưng.

Phác Xán Liệt chống tay hai bên Biên Bá Hiền, tránh ánh nhìn của cậu, "Chúng ta. . . về phòng đi."

Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt một lúc, "Được."

Làm bộ không nhìn thấy Phác Xán Liệt như được cứu vớt đang cấp tốc đứng lên, che giấu sự mất mát, Biên Bá Hiền cũng chầm chậm ngồi dậy, vừa muốn đặt chân xuống, đã thấy Phác Xán Liệt vòng tay qua người, một tay để sau lưng, tay còn lại đặt dưới đầu gối.

"Chân cậu chưa khỏi, tôi ôm cậu đi."

Biên Bá Hiền nhắm mắt lại, đối xử ôn nhu như vậy thật không khác gì cố tình đưa người ta vào chỗ chết.

Vừa bước lên cầu thang, Phác Xán Liệt đã ấp a ấp úng, "Cậu. . . có. . . có. . . cái kia. . ."

"Có, cái gì cũng có, trong tủ đầu giường."

Dường như không còn lý do gì để khước từ, Phác Xán Liệt lựa chọn trầm mặc.

Trầm mặc tiêu sái bước vào phòng, trầm mặc đem người nhẹ nhàng thả lên trên giường, lại trầm mặc đứng vài giây, sau đó mới nhẹ nhàng áp xuống.

Không bật đèn, cả căn phòng tối om, Biên Bá Hiền dựa vào ánh trăng lờ mờ ngoài cửa sổ, nỗ lực nhìn ngắm đường viền khuôn mặt Phác Xán Liệt, nhìn bộ dạng bình tĩnh của anh, giống như đang hoàn thành một hạng mục công việc.

Cảm giác được ngón tay Phác Xán Liệt nhẹ nhàng cởi nút áo ngủ, Biên Bá Hiền đưa tay nắm chặt tay anh, "Để tôi tự làm đi."

-- Đỡ cho anh không xuống tay được.