Chương 28

-28-

Biên Bá Hiền đã muốn làm cái gì thì nhất định phải làm đến cùng, chính là điển hình của loại người cứng đầu, cam tâm tình nguyện nhảy vào hố đen, dù có là đường chết thì vẫn nhất quyết đi cho bằng được.

Cho nên chuyện cũ trước kia đã không ít lần khiến cậu phải "vỡ đầu chảy máu". Nhưng Biên Bá Hiền chưa từng hối hận, yêu chính là yêu, chẳng có lý do gì mà không thể thừa nhận. Chỉ là cậu vẫn rất tỉnh táo, nhận thức rất rõ ràng quá khứ đó bao gồm cả những nỗi buồn, cả sự hối tiếc, và một chút quên lãng.

Lại nói trong một khắc này, Biên Bá Hiền đột nhiên ý thức được mình lại rất coi trọng người huynh đệ tốt nhiều năm là Phác Xán Liệt, nhưng cậu không hề cảm thấy kinh ngạc một chút nào. Bởi vì cậu biết, mình thích Phác Xán Liệt căn bản không cần bất cứ một lí do gì.

Nếu bắt buộc phải nói, vậy thì một cái là đủ rồi.

Bởi vì người đó là Phác Xán Liệt.

Yêu thích này bắt đầu từ khi nào đây?

Không biết, e rằng còn sớm hơn cả bản thân cậu tưởng tượng.

Từ chuyện tình một đêm không rõ ràng kia, bản thân lại không có một chút cảm giác mâu thuẫn nào, ngược lại trong lòng lại cảm thấy yên tâm, còn cả một chút vui sướиɠ. Bây giờ nhớ lại, tình cảm này căn bản không phải là một điều gì đó đột ngột, mà nội tâm đã thản nhiên tiếp nhận từ lâu.

Nghĩ kỹ lại, chỉ sợ là, không biết tình ý bắt đầu nảy lên từ khi nào, đã sâu như vậy.

Biên Bá Hiền thở dài một tiếng, tâm tình đang rất phức tạp. Rung động, mừng rỡ, và sau đó là khổ não --

Thích thì thích, thế nhưng sau đó thì sao?

Quen biết nhiều năm như vậy, nếu có thể thích cậu thì đã sớm thích rồi, hiện tại căn bản Phác Xán Liệt đối với cậu một tia hứng thú cũng không có. Hơn nữa cẩn thận nhớ lại phản ứng của Phác Xán Liệt sau đêm đó, chính là tràn đầy ảo não, lúng túng, cùng áy náy.

Giận dữ xoay người, vặn vẹo lung tung trên giường, trong lòng buồn bực, 'a' một tiếng rống lên.

Phiền chết mà!

Dựa vào cái gì mà không thích tôi?!

Tôi so với Kiều Hi trước đây kém cái gì!

Ở trước mặt anh "sáng chói" nhiều năm như vậy, tại sao không thể thích tôi!

Tôi thích anh. . .

Thật không công bằng. . .

Chất cồn bây giờ mới có hiệu lực, hai mắt Biên Bá Hiền bắt đầu mơ màng, rơi vào trạng thái ngủ say, trong đầu chỉ có một ý nghĩ --

Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, dù là hơn thế nữa, cậu cũng phải chiếm được Phác Xán Liệt. Có là một trận chiến kéo dài cũng chẳng sao. . .

Sau tất cả lại phát hiện ra thích anh như vậy, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Phác Xán Liệt, anh cũng phải nỗ lực thích tôi đấy. . .

Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ, từ khe hở tiến vào gian phòng, mỗi một tia đều khiến người ta nhìn rõ hạt bụi lờn vờn trong không khí.

Biên Bá Hiền giơ tay xoa xoa mặt, chậm rãi mở mắt ra.

Muộn rồi phải không?

Mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, quét mắt nhìn thời gian, chốc lát liền thanh tỉnh.

Mười một giờ?

Mười một giờ!

Phác Xán Liệt không gọi cậu rời giường, không gọi cậu ăn điểm tâm? Anh ấy đi trước rồi?

Không đúng! Nhất định không đúng!

Biên Bá Hiền nhảy ra khỏi giường, từ trên lầu chạy một mạch xuống cầu thang, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an khiến bước chân có chút lộn xộn.

Phác Xán Liệt mới sáng sớm đã bỏ mặc cậu.

Nghĩ tới đây, một loại dự cảm bất thường nổi lên trong lòng.

Nếu như tất cả những chuyện tối qua Phác Xán Liệt đều nhớ thì làm sao bây giờ? Uống nhiều rồi cũng không phải sẽ biến thành kẻ ngu si, làm sao có khả năng nói mất trí nhớ liền mất trí nhớ, anh ấy khẳng định nhớ cái gì rồi.

Biên Bá Hiền hận không thể cho chính mình một dao,, ỷ vào một chút bia mà không biết xấu hổ làm càn, tại sao không nghĩ tới hậu quả chứ. Lần trước hai người đều uống nhiều, dù sao cũng có lí do. Lần này mình lại rất tỉnh táo, bị hỏi thì sao? Sấn nhân chi ngụy* chăng?

*Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn

Nếu như. . . nếu như Phác Xán Liệt thật sự nhớ được, sẽ nghĩ như thế nào? Khẳng định cảm thấy cậu là người không từ thủ đoạn, rất đáng coi thường. Sau đó, sẽ không để ý đến cậu nữa phải không?

Phác Xan Liệt thật sự không có khả năng sẽ thích cậu. . .

Biên Bá Hiền càng nghĩ càng thấy sợ, càng lo lắng tim đập càng nhanh, chân bắt đầu bước loạn, từ nửa cầu thang trực tiếp lăn xuống.

Chỉ cảm thấy toàn thân bị góc cạnh cầu thang va vào đau đớn, sau đó nặng nề té xuống mặt đất.

Đại não vẫn như cũ là một mảnh hỗn độn, thân thể đau nhức cùng trong lòng cay đắng khiến cậu cảm thấy rất bất lực, tay chống đất muốn đứng lên, lại phát hiện căn bản là lực bất tòng tâm.

Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ đây?

Tôi và Phác Xán Liệt không thể nào chưa bắt đầu đã bị chính mình tự tay phá hủy được!

Không được, không được. . .

Tôi sẽ chết . . .

Biên Bá Hiền bị tuyệt vọng bao quanh không biết làm thế nào, chống thân thể dựa vào một bên tay vịn cầu thang, mắt nhắm nghiền thở nhẹ.

Mãi đến lúc bên tai vang lên tiếng bước chân hoảng loạn, một đôi bàn tay ấm áp nắm chặt bả vai cậu, ngay sau đó là một giọng nói quen thuộc.

"Bá Hiền? Biên Bá Hiền! Cậu sao vậy? Bá Hiền, nói chuyện! Mau nhìn tôi này! Biên Bá Hiền?! Cậu đừng làm tôi sợ được không?"

Trong mắt Biên Bá Hiền đột nhiên dâng lên một trận chua xót, cố gắng nhịn xuống, sau đó mới chậm rãi mở ra, liền thấy được người trong lòng đang lo lắng nhìn mình.

"Bá Hiền, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Nói chuyện đi. Có phải bị thương rồi không? Hả?! Hay . . hay là tim khó chịu? Đi, chúng ta đi bệnh viện!"

Biên Bá Hiền đột nhiên nở nụ cười.

Không sợ, bởi vì người trước mặt này vĩnh viễn không thể bỏ mặc cậu, anh ấy sẽ luôn mềm lòng với cậu, tóm lại đây chính là nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng, phải nắm lấy.

Tôi cứ ỷ lại, anh còn có thể thế nào được chứ?

Phác Xán Liệt chính là người như vậy, anh ấy vĩnh viễn không nỡ xuống tay tàn nhẫn với cậu, cho nên phải giả bộ đáng thương, trước hết nghĩ cách giữ người lại, sau đó sẽ từ từ hâm nóng tình cảm.

Dù sao cũng có hi vọng

Có một người can đảm trong lòng đã sinh ra ý nghĩ như vậy.

Tuy nhiên, đây là thủ đoạn thấp kém lợi dụng lòng tốt của anh ấy. . .cũng hết cách rồi.

Phác Xán Liệt vốn là đang thẫn thờ ở ban công hút thuốc, nghe được tiếng vang phía chỗ cầu thang đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới.

Tên kia lại đang làm gì vậy? Tại sao không có ngày nào khiến người ta bớt lo lắng một chút?

Phác Xán Liệt tuy là than phiền một hơi, nhưng trong lòng vẫn không ngừng sợ hãi.

Bây giờ lại làm sao rồi? Bình thường có chút động tĩnh gì đã sớm nghe cậu ấy gọi mình đến? Sao không có một tí âm thanh nào vậy?

Bước chân càng lúc càng nhanh, cho đến khi thấy được người kia ánh mắt vô hồn ngồi tựa bên cầu thang.

Phác Xán Liệt chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt, tim thình thịch kinh hoàng.

Anh từng gặp dáng vẻ này của Biên Bá Hiền. Năm đó, cậu ấy cũng trưng ra một khuôn mặt như vậy, tất cả đều ngưng trệ không khác gì một con rối, sau đó tự đem mình giày vò cho người không ra người quỷ không ra quỷ, giống như mất đi nửa cái mạng, nằm viện một thời gian, không phải còn lưu lại di chứng chứ?

Vào giờ phút này Phác Xán Liệt đột nhiên có cảm giác hoảng sợ tột cùng, Bộ dạng này của Biên Bá Hiền, có khả năng một giây sau sẽ tự tử không?

Ngay lúc chuẩn bị kéo người lên đi bệnh viện, Biên Bá Hiền đột nhiên hướng về phía anh nở nụ cười.

Phác Xán Liệt tim đập kịch liệt, tận lực đè nén không ngừng thở hổn hển, khẽ run kéo tay cậu, "Bá Hiền, cậu. . . làm sao vậy? Đừng dọa tôi được không?"

Biên Bá Hiền vẫn như cũ mỉm cười, nắm chặt tay anh, "Tôi cho rằng, anh không muốn để ý đến tôi nữa."

Thân thể Phác Xán Liệt hơi cứng lại, nhưng bề ngoài vẫn không chút biến sắc, "Sao tôi lại không để ý cậu được chứ."

Giơ tay nhéo mặt Phác Xán Liệt, "Được rồi, đừng giả bộ, tôi biết cho dù là mơ hồ, anh cũng nhớ được ngày hôm qua tôi đã làm gì."

Phác Xán Liệt dời ánh mắt đi chỗ khác, "Được rồi, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, cần gì phải đem mình biến thành bộ dạng này?"

"Cần." Biên Bá Hiền bây giờ không còn khuôn mặt cà lơ phất phơ lúc bình thường, mà mang một vẻ rất thành khẩn, "Phác Xán Liệt, tôi rất sợ, tôi sợ anh không cần tôi nữa. Tôi sai rồi, xin lỗi, ngày hôm qua cũng uống hơi nhiều, đầu óc nóng lên, tôi. . ."

Nói xong dừng một chút, quay mặt Phác Xán Liệt lại để anh nhìn mình, "Có điều, tôi đây xin lỗi là vì thừa lúc anh không tỉnh táo mà làm như vậy, chứ không phải xin lỗi vì chuyện tôi đã làm cái gì."

Phác Xán Liệt khẽ cau mày, trầm mặc nghe Biên Bá Hiền tiếp tục nói, "Ngày hôm qua tôi thật sự muốn, cô đơn quá lâu nên mới kích động, hơn nữa tôi lại uống bia. Nhưng anh cũng biết, tôi không thích bị người khác chạm vào, ngoại trừ lần kia phát rồ, kết quả vẫn là gặp phải anh."

"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Chúng ta làm bạn tình đi, không nói chuyện tình cảm, chỉ vì cần."