Chương 29

-29-

Nhìn Phác Xán Liệt trong nháy mắt mặt lạnh xuống, Biên Bá Hiền cảm thấy tim đột nhiên cũng rụt lại, đầu cúi thấp đến một giây cũng không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, rõ ràng trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng một câu cũng nói không ra, chỉ có thể nắm thật chặt ống tay áo, giảm bớt căng thẳng.

Rất nhiều năm chưa từng thấy Phác Xán Liệt nhìn cậu như vậy. Hồi mới quen, trong mắt anh cậu chính là người vô hình, làm cái gì cũng chỉ có một dáng vẻ không liên quan tới cậu, nói với cậu một câu chắc anh ấy cũng thấy lãng phí, nhưng mà sau đó quen thuộc, lúc nhìn cậu trong đôi mắt kia vĩnh viễn mang theo ôn nhu cùng bao dung, trên mặt tuy rằng không có biểu hiện gì, nhưng ánh mắt vẫn luôn hiện lên ý cười. Bây giờ đột nhiên thấy Phác Xán Liệt lạnh lùng như vậy nhìn mình, Biên Bá Hiền cảm thấy cả người run rẩy, cũng không biết hiện tại ánh mắt kia bao hàm cảm xúc gì, có lẽ là thất vọng.

"Cậu có biết mình đang nói cái gì không?" Thanh âm của Phác Xán Liệt bởi vì cật lực kìm nén tức giận mà hơi thở dốc.

Biên Bá Hiền cúi đầu nhìn chằm chằm dưới đất, một câu cũng không dám đáp.

Trong lúc nhất thời, cả phòng yên tĩnh.

Mãi đến lúc nghe được tiếng Phác Xán Liệt đóng cửa rời đi, Biên Bá Hiền mới ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn, rốt cuộc thở dài.

Đã sớm biết sẽ như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy may mắn, nghĩ nếu anh ấy đồng ý thì cậu phải làm thế nào đây?

Nhưng mà làm sao có khả năng, người này là Phác Xán Liệt cơ mà, cậu quả thực ngu xuẩn. . .

Biên Bá Hiền vẫn duy trì tư thế đó từ lúc Phác Xán Liệt rời đi, trong lòng lướt qua vô số ý nghĩ.

Cậu nên làm gì đây? Cái tên kia lần này giận thật đấy à? Không chừng nãy mà nói thêm một câu nữa có khả năng đã bị đánh. . .

Nhưng mà tôi không có cách nào tiếp tục làm bạn bè với anh. Trong lòng đã thích, bề ngoài còn muốn làm như không có chuyện gì xảy ra, vậy thì đúng là một loại giày vò rất khổ sở.

Tôi bất mãn với cái danh bạn bè, hiện tại tôi căn bản không muốn cùng anh làm huynh đệ tốt gì nữa, đáng tiếc cái gì anh cũng không biết. . .

Tôi thật sự nghĩ thông suốt muốn nói với anh tâm ý của tôi, tình cảm của tôi, tôi. . . đối với anh. . . là yêu.

Nhưng tôi không thể, tôi phải áp chế loại kích động này, bởi vì tôi sợ, sợ anh biết được, lúc đó ngay cả bạn bè cũng không thể làm.

Tôi tự hỏi chính mình, hay là thử đánh cược một lần, có làm bạn bè được nữa hay không chẳng quan trọng.

Ý nghĩ này rất nhanh bị bác bỏ, bởi vì tôi không nỡ, tôi không nỡ để anh rời xa tôi.

Thế nhưng nghĩ tới từ trước đến nay anh chỉ xem tôi như bạn bè, tôi cảm thấy vô cùng khổ sở, tôi không cam lòng.

Xán Liệt, vì lẽ đó tôi mới nghĩ, nếu duy trì mối quan hệ thân thể thì còn có cơ hội, bởi vì anh không thích những vướng mắc về tình cảm.

Tôi đồng ý anh đến tìm tôi vì nhu cầu, tôi không cảm thấy ấm ức, bởi vì. . .đối với tôi mà nói, nó đã là một loại cứu rỗi rồi.

Hơn nữa nếu quả thật có một ngày, anh phát hiện ra tôi có suy nghĩ như vậy với anh, chắc hẳn anh cảm giác tôi thật buồn nôn, muốn rời đi, may mắn tôi còn có thể lưu giữ lại một đoạn hồi ức, đoạn hồi ức không thuộc về tình bạn.

Nhưng mà chuyện này hình như không thể rồi, vừa nãy anh còn tức giận thế kia, nhất định cảm thấy tôi đặc biệt quá đáng, cảm thấy anh đối với tôi tốt như vậy, tôi lại đòi hỏi vô lí.

Xán Liệt, anh vừa nãy thật sự dọa tôi sợ, anh đừng tức giận, tôi lập tức đi tìm anh xin lỗi, chúng ta làm bạn bè đi, vẫn làm bạn bè, chỉ cần anh đừng tức giận, đừng rời bỏ tôi, như vậy là tốt rồi.

Biên Bá Hiền nắm một bên tay vịn từ từ đứng lên, mắt cá chân đau gần chết, đoán chừng lúc nãy té bị thương rồi. Khập khiễng trở về phòng, đổi lại trang phục, thuận tiện gọi điện thoại.

"Alo? Bá Hiền?"

"Ừ là tôi, Tiểu Lộc."

"Thế nào? Tìm tôi có việc gì?"

"À. . . tôi muốn hỏi một chút, ông chủ của các anh . . đi làm chưa?"

"Ừm! Đến rồi. Bá Hiền tôi nói với cậu. . . ông chủ chúng tôi ngày hôm nay không biết bị làm sao ấy, vừa đến đã bắt đầu nổi nóng, từ tài vụ đến nhân sự, toàn bộ mắng mỗi người một lần, bây giờ tất cả giám đốc điều hành đều nơm nớp lo sợ, không dám nói câu nào. . ."

". . . Như vậy à. . . phỏng chừng tâm tình của anh ấy không tốt. . ."

"Không biết! Nhưng mà tôi bị dọa cho sợ rồi đây. Cũng không dám tiến vào phòng ông chủ, ở cửa ngồi chồm hỗm hơn nửa ngày rồi. . ."

"A. . .căng thẳng vậy sao, tôi đến liền đây."

Cúp điện thoại, trong lòng căng thẳng một trận.

Hình như tức giận không nhẹ, phải mau tới dỗ thôi, cậu thật sự làm bậy rồi. Biên Bá Hiền, hài lòng chưa?

Đến dưới lầu công ty, Biên Bá Hiền lại gọi điện cho Lộc Hàm.

"Tiểu Lộc. . . anh xuống đỡ tôi một chút được không. . ."

"Oh, làm dáng thật! Chờ đi"

Gặp được lại thấy Biên Bá Hiền nhún nhún nhảy nhảy, Lộc Hàm sợ ngây người.

"Trời ạ, mấy ngày không gặp sao cậu lại què rồi?"

"Khỏi phải nói, tôi từ trên cầu thang lăn xuống, đau chết đây."

"Được rồi được rồi, tôi dìu cậu, đi chậm một chút!"

Đưa Biên Bá Hiền đến trước cửa phòng của Phác Xán Liệt, Lộc Hàm liền chạy đi làm việc. Cậu đi vài bước đến trước cửa, nắm lấy tay cầm, sau đó mắt khép lại hạ quyết tâm, đẩy cửa ra.

Người đang ngồi trước màn hình máy tính ngó lên liền nhìn thấy Biên Bá Hiền, mày hơi nhíu, sau đó mặt không cảm xúc theo dõi cậu, không lên tiếng.

Biên Bá Hiền mặt dày một đường đi tới, ngồi xuống đối diện Phác Xán Liệt, nhếch môi quay về phía anh cười, Phác Xán Lliệt nhíu nhíu mày, tiếp tục nhìn cậu.

Biên Bá Hiền cảm thấy bị nhìn chăm chú mà mồ hôi lạnh ứa ra, khà khà cười khan hai tiếng.

"Ừ. . . cái kia. . . Xán Liệt, anh. . . có phải là giận tôi không?"

Phác Xán Liệt thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Biên Bá Hiền nuốt nước miếng, mặt dày mở miệng, "Này. . . tôi không phải lập tức chạy tới xin lỗi anh sao, anh đừng giận tôi có được không? Anh biết, đàn ông mà, không kiềm chế được thì cái gì cũng dám làm, hơn nữa ngày hôm qua tôi có uống một chút, tôi liền. . . ai quên đi không nói. . ."

Nói xong lại lén lút liếc nhìn Phác Xán Liệt, "Ừ. . . còn có. . . cái tôi nói sáng nay, anh đừng để trong lòng, chắc là ngày hôm qua tôi uống nhiều quá lúc đó vẫn chưa tỉnh, cho nên mới sáng sớm đã ăn nói lung tung, toàn là mấy lời khốn nạn, anh đừng tức giận, anh. . . đối với tôi thật sự rất rất quan trọng, thật đấy, tin tôi có được không, đừng giận tôi mà. . . tôi hối hận muốn chết. . ."

Phác Xán Liệt thoáng nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Biên Bá Hiền đang ngồi đối diện mình, vẫn là không đành lòng, mày rốt cuộc giãn ra, nghiêng đầu nhìn cậu.

Biên Bá Hiền nhìn thấy Phác Xán Liệt tựa hồ đã hết giận, nhanh chóng được tiếp dũng khí cố nói cho xong, "Ai ui ai ui ông chủ Phác của chúng ta rốt cuộc cũng chịu nhìn tôi rồi! Không tức giận nữa phải không. Tôi không dám nữa, thật đấy, tôi khẳng định có chuyện gì sẽ nhanh chóng giải quyết bên ngoài. Chắc chắn không có lần sau!"

Phác Xán Liệt nghe xong, mày vừa thả lỏng đã nhíu trở lại, vẻ mặt dường như so với lúc sáng sớm còn lạnh lùng hơn.

Trong lòng Biên Bá Hiền lại run lên, trời ơi. . . anh lại làm sao thế. . . mặc kệ, tôi nói xong rồi, mau để tôi rút lui đi. . .

Nghĩ như vậy liền cắn răng chịu đựng vịn ghế đứng lên, tiếp tục hướng về phía Phác Xán Liệt cười cười, "Khà khà, xem như tôi xin lỗi rồi, tôi. . . đi đây, buổi tối. . . buổi tối anh nhất định phải về nha. Tôi chờ anh. . . chờ anh cùng ăn cơm. . ."

Vừa muốn đẩy cửa đã bị thanh âm của Phác Xán Liệt chặn lại, "Cậu đứng lại đó cho tôi!"

Biên Bá Hiền lập tức không dám di chuyển, cũng không dám xoay người, cứ như vậy đàng hoàng đứng bên cửa, chờ Phác Xán Liệt nói chuyện.

"Cậu vừa mới nói cái gì, cái gì gọi là ở bên ngoài giải quyết? Rốt cuộc muốn làm gì?"

Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm cánh cửa, trong lòng lại là một trận sợ sệt.

Tôi nói điều đó? Tôi đã nói như vậy sao? Tôi là do lo lắng muốn giải thích với anh. . .

Lần này thảm rồi. . .lại tức giận. . .

"Muốn đi đâu giải quyết? Lại đi ra ngoài uống cho say khướt, sau đó tùy tiện tìm người chơi một buổi tối đúng không? Hả?"

Biên Bá Hiền nhắm mắt lại, cảm thấy trong lòng bi ai không thốt nên lời.

Xong, lần này tôi ở trong lòng anh thật sự xuống dốc không phanh rồi.

"Ồ, bên cạnh một thời gian dài tôi lại không phát hiện ra cậu là người như thế, có phải nên làm quen lại một chút? Đừng nói là bạn bè, tôi căn bản một chút cũng không hiểu cậu, có phải bị người ta bỏ rơi một lần cậu sẵn sàng vứt cả tự tôn luôn không? Xin cậu hãy nói cho tôi biết."

Biên Bá Hiền cảm thấy toàn thân bắt đầu run rẩy, gắt gao nắm chặt hai tay, cố gắng kiềm chế bản thân, để âm thanh phát ra có thể giống như bình thường, "Xin lỗi, Xán Liệt, xin lỗi. . . nhưng tôi thực sự không. . ."

"Tôi đáp ứng cậu."

Biên Bá Hiền đột nhiên trợn to hai mắt.

"Tôi nói, tôi đáp ứng cậu. Cậu muốn cái gì tôi đều bằng lòng." Phác Xán Liệt thở dài một hơi, trong giọng nói tràn đầy uể oải cùng vô lực, "Đừng nói những lời như vậy, Bá Hiền, đừng nói cái gì đi bên ngoài giải quyết, cậu quả thực là đang dằn vặt tôi, tôi sẽ không nhìn cậu cứ như vậy một đi không trở lại. Chỉ cần cậu muốn, tôi đều cho. Cậu đồng ý với tôi đừng làm mấy chuyện ngốc nghếch, có được không?"