-23-
Biên Bá Hiền về đến nhà liền dán mắt vào màn hình máy tính.
Nói một chút nha, tôi bây giờ còn rất trẻ, hơn nữa cũng không ngốc, ngược lại chỉ số thông minh còn rất cao, bình thường cơ bản xem qua cái gì liền hiểu, nhưng nghiên cứu cái thực đơn này một tiếng đồng hồ rồi nửa chữ cũng không thông?
Sau một hồi cẩn thận phân tích, thiên tài của chúng ta cảm thấy, việc xem không hiểu thực đơn và chỉ số thông minh của cậu ấy không có nửa điểm liên quan.
Mọi người lại đây xem một chút, mấy tên khốn kiếp đó viết thế này.
Ngâm trong nước ấm 50 độ; bỏ gia vị vừa phải; cho nguyên liệu nấu ăn vào; hầm với lửa nhỏ . . .
Tôi làm sao biết nước có đủ ấm 50 độ?
Tôi làm sao biết gia vị vùa phải là bao nhiêu?
Hầm với lừa nhỏ thì có tác dụng gì, tại sao phải nhỏ, lớn không nhanh hơn à??
Mẹ kiếp mấy thứ này đến cùng là cái gì vậy!
Tuy trong lòng đang cực kỳ phiền muộn, cơm thì vẫn phải nhắm mắt mà làm thôi, ai bảo đích thân ông chủ Phác lên tiếng, chúng ta là tiểu dân chúng làm sao có năng lực phản kháng.
Dù sao cậu cũng là người có lỗi trước, tạm thời vứt ngạo kiều sang một bên vậy. . .
Phác Xán Liệt nhìn đồng hồ đeo tay một chút, vẫn chưa hết giờ làm việc, nhưng ngồi trong phòng thật ngứa ngáy chân tay, rất muốn về nhà xem bộ dạng chật vật của vị kia.
Vậy thì về sớm một chút cũng được, xem bếp trưởng chuẩn bị cơm tối thế nào rồi.
Có điều phải nói thật, thực sự không ôm chút kỳ vọng nào, tài nấu nướng của tên kia ngày một. . .nát.
Đẩy cửa ra, Phác Xán Liệt đã bị căn phòng tràn ngập khói cùng một mùi hương kỳ quái dọa ngây người, nhanh chóng chạy tới nhà bếp.
"Biên Bá Hiền, tôi nhớ là bảo cậu nấu cơm chứ không bảo cậu đốt nhà."
Biên Bá Hiền mặc tạp dề, hướng đầu ra ngoài hét, "Anh nói cái gì? Tôi đang xào thịt. Nghe không rõ! Nói lại đi"
Phác Xán Liệt cau mày tăng âm lượng, "Tôi nói là muốn cậu làm cơm tối, còn cậu thì định đốt nhà phóng hỏa đúng không!"
"Tôi quên mở máy hút khói"
"Thật ngu ngốc, cậu vẫn nên đi ra đi, tôi làm. . ."
"Không cần! Tôi chắc chắn làm được. Lát nữa cho anh nếm thử tài nấu nướng của tôi!"
Tài nấu nướng? Cậu có thôi đi không.
Quen biết nhiều năm như vậy còn không rõ cậu à?
Phác Xán Liệt một mặt không tín nhiệm nhìn lướt qua phòng bếp định đi, sau lưng lại vang lên một âm thanh rồi có cái gì đó chấn ngay giữa đầu, xoay lại nhìn thì kinh hoàng phát hiện một con cá chép sống đang quằn quại trên đất.
Ngay sau đó là tiếng Biên Bá Hiền gào rống, "Ôi trời ạ không có chuyện gì chứ!"
Vốn sắp phát hỏa, Phác Xán Liệt thấy khuôn mặt vặn vẹo của Biên Bá Hiền, hình như cậu thật sự lo lắng, suy nghĩ một chút thôi thì quên đi, nhân sĩ tay tàn làm cơm mà, có thể thông cảm, "Ờ, không có chuyện gì, không đau. . ."
Nói còn chưa dứt lời, mắt thấy Biên Bá Hiền chạy thẳng tới chỗ con cá chép lớn không thèm nhìn mình, cuống quýt ôm lên, lật qua lật lại cẩn thận nhìn, "Ai ui đừng quậy,, ngoan. . . Định mệnh, cũng may không có chuyện gì. . . Mua con cá này tốn rất nhiều tiền đấy. . ." Nói xong lại lia mắt về phái Phác Xán Liệt "A đúng rồi, vừa năy quên nói, lát nữa anh đi làm cá đi, vụ này tôi chịu."
Phác Xán Liệt vừa bị tập kích sau gáy, mặt không thay đổi nhìn Biên Bá Hiền, "Cho nên vừa rồi là cậu lo lắng cho con cá đúng không?"
Biên Bá Hiền nghi hoặc liếc mắt nhìn anh, "Không phải nó thì còn cái gì? Không lẽ lo lắng cho anh? Đại lão gia anh làm sao thế? Bây giờ không phải yếu ớt đến nỗi đó chứ"
Phác Xán Liệt cảm giác mình sắp bị ép cho điên "Tôi yếu ớt? Cậu thử bị mấy con cá chép lớn cỡ này đυ.ng vào đầu coi sao, đầu tôi bây giờ còn mơ mơ màng màng đây, không thèm lo lắng? Não tôi bị tổn thương thì làm sao đây? Tôi bị đập cho choáng váng rồi thì tính thế nào? Cậu nuôi tôi à? Hả? Cậu nhìn lại một chút, con cá rơi xong có vấn đề gì không? Kết quả cậu không để ý tôi, bỏ đi xem cá? Biên Bá Hiền, tôi lại hiểu cậu thêm một chút rồi, chắc chắn là người có tiền đồ!"
Bị ông chủ Phác ít nhiều dạy dỗ, Biên Bá Hiền cảm thấy có chút đuối lý, vội vàng đem cá vứt vào trong chậu, đi tới xoa xoa đầu Phác Xán Liệt, "Ai nha không cần tính toán nhiều như vậy mà. Nếu anh thật sự bị khờ thì tôi nuôi. Mà anh xem, không phải tôi làm cá cũng là để anh ăn sao, xoa xoa rồi không đau, Xán Xán nhà chúng ta ngoan nhất. . ."
Phác Xán Liệt hất tay cậu, tức giận nghiêm mặt, "Biên Bá Hiền cậu cố ý đúng không. Ôm cá xong lại vò đầu tôi!"
Biên Bá Hiền đẩy Phác Xán Liệt đang xù lông ra khỏi nhà bếp, "Ai nha tôi bận việc quá nên quên thôi mà, đừng ở đây quấy rầy, đi ra ngoài chờ ăn cơm, ngoan!"
Không cách nào nhịn được nữa, nhanh chóng chạy đi tắm rồi buồn chán ngồi trên bàn ăn chơi điện thoại. Thân thể Phác Xán Liệt bắt đầu rã rời, nằm sấp trên bàn cảm thấy hối hận.
Tại sao lại lâu vậy. . .
Thật sự. . . còn không bằng mình tự đi làm. . .
Mệt mỏi một ngày, giờ ngay cả cơm ăn cũng không có. . .
Đói chết tôi. . .
Lát phải phạt cậu ta, sao có thể dễ dàng giày vò mình như vậy.. . .
Đói bụng không chịu được, ông chủ Phác hường vào phòng bếp rống một tiếng, "Cậu có thể làm cho xong không hả!"
"Ai nha! Đến rồi đến rồi. Anh gấp cái con khỉ!" Bếp trưởng hai tay hai đĩa từ phòng bếp chạy ra, "Tới đây tới đây, hôm nay cho anh nếm thử tài nấu nướng của tôi"
Phác Xán Liệt cúi đầu liếc món ăn trên bàn, càng nhìn gân xanh càng nổi. . .
Nhìn kỹ. . . còn không bằng lúc mới nhìn. . .
"Cái kia. . . anh đừng nhìn, chúng không bắt mắt nhưng nhất định ăn rất ngon nha. Anh trước nay không phải đều chú trọng vẻ đẹp bên trong sao, nên cái này không cần để ý. . ."
Ánh mắt Biên Bá Hiền tràn ngập mong chờ nhìn Phác Xán Liệt cầm đũa lên gắp miếng sườn bỏ vào miệng. Không dám chớp mắt, chỉ thấy anh nhai hai lần, lại nhai hai lần, rồi lại nhai hai lần, sau đó bất động.
"Cái kia. . . Anh nuốt xuống sao? Tôi không có thấy anh nuốt mà nhỉ, như thế nào ngon không?"
Phác Xán Liệt không trả lời, đưa một tay đến trước mặt cậu.
Biên Bá Hiền cười híp mắt giơ tay lên nắm lấy tay Phác Xán Liệt, "Ha ha ha ăn ngon đúng không, còn cầu xin nắm tay, được được được, bổn bếp trưởng cho anh cơ hội."
Vẻ mặt Phác Xán Liệt có chút kỳ quái, chậm rãi rút tay mình về, sau đó đứng dậy đi về phía Biên Bá Hiền.
Biên Bá Hiền sững sờ, "Anh muốn làm cái gì? Sao không nói lời nào vậy? A. . . Tôi biết rồi! Rất ngon rất cảm động, không ngại muốn dùng hành động để biểu đạt đúng không"
Xong cũng đứng lên đón Phác Xán Liệt, lập tức đem anh ôm lấy, tay còn nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng, "Được rồi được rồi, không cần cảm kích. Cho anh ôm một cái, thích muốn chết chứ gì?"
Biên Bá Hiền buông tay ra, ngẩng đầu thấy Phác Xán Liệt đang hóa đá nhìn mình, sau đó đi vòng qua cậu, rút vài tờ giấy ăn, cúi đầu phun đồ trong miệng, ném vào thùng rác, lại về chỗ ngồi.
Biên Bá Hiền trợn mắt há mồm nhìn một loạt động tác của Phác Xán Liệt, mở miệng, "Thì ra. . . anh vừa nãy là. . . hướng chỗ tôi lấy giấy?!"
Phác Xán Liệt ngoài cười trong không cười nhìn sang, "Bằng không thì thế nào? Nắm tay nắm chân với cậu? Ôm ấp với cậu? Thứ cậu cho tôi ăn tốt như vậy tôi không đánh cậu là may lắm rồi."
Biên Bá Hiền yên lặng ngồi trở lại, đặc biệt muốn dùng đũa đâm chết mình.
Thật mất mặt. . .
Mà nghĩ lại thì cũng bị Phác Xán Liệt cười vào mặt không biết bao nhiêu năm rồi. . .