-22-
Biên Bá Hiền nghĩ đi nghĩ lại, thấy cứ nên vui vẻ mà lên tiếng thôi, tên Phác Xán Liệt kia đúng là trước sau như một chỉ biết trưng vẻ mặt khó chịu.
Cân nhắc một hồi mà lại nhớ đến biết bao nhiêu chuyện cũ, bất tri bất giác đã nhiều năm vậy rồi. . .
Vật đổi sao dời, bây giờ anh ta cũng coi như đạt được thành tựu không nhỏ, mà lúc trước chỉ muốn pha trò chọc Phác Xán Liệt vui, không ngờ thật sự trở thành ông chủ lớn.
Ở trong trí nhớ, những năm tháng đó, hai người bọn họ khổ sở vùng vẫy, liều mạng theo đuổi, buông tha, rồi lại bắt được. . . Các loại được mất ly tán hỗn tạp, quay đầu lại vẫn là chỉ có hai người bọn họ.
Biên Bá Hiền dương dương tự đắc nhếch khóe miệng.
Phác Xán Liệt, thực sự quá tiện nghi cho anh, có người tốt như tôi bầu bạn bên cạnh nhiều năm như vậy.
Mà cũng bởi vì là người tốt, cho nên lần này tôi sẽ chủ động đi cầu hòa.
Sau đó vẫn quy tắc cũ, chân thành nhận lỗi, đi kèm một bàn ăn thịnh soạn. . .
Hết cách rồi, quen biết nhiều năm còn lạ gì nữa, đành ngậm ngùi làm nô ɭệ một hôm vậy. . .
Một đường quen thuộc lại chạy tới công ty Phác Xán Liệt, thuận tiện đùa giỡn với mỹ nữ tiếp tân một chút, sau đó mới chạy tới cửa phòng giám đốc, dáo dác ngó nhìn xung quanh.
Sao không có động tĩnh gì vậy?
Anh ta có ở đây không?
Lại đi vài bước dán tai lên, cẩn thận lắng nghe, vẫn không có âm thanh.
Lần này cho cả người nằm luôn trên cửa, híp mắt ngó qua khe nhỏ, nỗ lực dòm xem có động tĩnh gì hay không.
"Tôi nói này, hoặc là cậu tránh ra, hoặc là tôi đi gọi bảo an. Chọn một đi."
Đang ra sức chuyên chú rình mò, Biên Bá Hiền lập tức cảm thấy bất mãn, hừ một tiếng thiếu kiên nhẫn hướng phía sau vung tay, "Ầm ĩ cái gì! Không thấy tôi đang bận lắm sao! Đừng đứng một bên quấy rối!"
"Ồ, cậu quả nhiên rất bận bịu, nằm trên cửa nghe lén có vẻ thoải mái?"
Bỗng nhiên nghe rõ âm thanh, Biên Bá Hiền trong phút chốc trừng lớn hai mắt, xoay người sang.
Đúng như dự đoán, Phác Xán Liệt nghiêng người dựa bên tường, hai tay khoanh trước ngực, dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn cậu.
"A ha ha ha. . ." Biên Bá Hiền lúng túng cười to, "Xán Liệt, anh bước đi sao không có tí tiếng động nào vậy. . . Anh xem dọa tôi một hồi sắp biến thành. . ."
"Không có tiếng động? Tôi về phòng mình còn phải làm như lễ duyệt binh ngày Quốc Khánh à? Cậu nói tôi phải tạo ra tiếng động như thế nào? Để lần tới tranh thủ thử xem."
Biên Bá Hiền nghẹn lời, kìm nén lắm cũng chỉ nặn được vài chữ
"Cái miệng anh cũng thật là. . ."
Phác Xán Liệt không thèm để ý, đi vòng qua cậu chuẩn bị đẩy cửa vào phòng.
Biên Bá Hiền đứng tại chỗ chép chép miệng, sau đó mặt dày phát huy thần kinh không biết xấu hổ của mình, chân chó giành trước một bước nắm lấy tay vặn cửa, quay đầu lại hướng Phác Xán Liệt cười hắc hắc, "Ai ui, ông chủ Phác của chúng ta là lãnh đạo lớn sao có thể tự mình mở cửa, để tôi làm để tôi làm"
Sau đó đẩy cửa ra, một bước xông thẳng vào, đầy nhiệt tình giơ cánh tay lên, "Ông chủ, mời"
Phác Xán Liệt liếc cậu một cái, tiêu sái tiến vào văn phòng, ngồi trên ghế nắm lấy con chuột bắt đầu làm việc.
Biên Bá Hiền ưỡn thẳng lưng vội vã theo vào, làm đủ trò mà Phác Xán Liệt vẫn không thèm phản ứng.
An tâm, nhiều năm như vậy da mặt đã dày hơn rồi. . .
Trực tiếp đi tới ngồi xổm trước bàn làm việc của Phác Xán Liệt, ngẩng đầu lên nhìn anh, cười hì hì, "Ông chủ Phác, anh nhìn tôi chút đi, tôi bán manh cho anh xem."
Phác Xán Liệt từ màn hình máy tính đảo mắt sang, liền nhìn thấy đối diện trước bàn có một cái đầu nhỏ đang lúc la lúc lắc, đầu tiên là sợ hết hồn, sau đó ghét bỏ cúi đầu tiếp tục làm việc "Không muốn bị ném đi thì mau đứng lên cho tôi."
"Sao mà. . . hung dữ vậy. . ."
Biên Bá Hiền lẩm bẩm đứng lên, đúng lúc nghe máy tính truyền đến một âm thanh --
"
Hiện trường vụ tai nạn của ba nam thanh niên tham gia giao thông còn bán manh giữa đường."
Âm thầm giơ nắm đấm, Biên Bá Hiền hít sâu một hơi
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Tôi đến để cầu hòa!
Không phải đến cho anh bắt nạt!
Người này đúng thật là không thể chịu đựng nổi . .
Thở hổn hển đem ra cái gì đó, hung tợn đặt trước mặt Phác Xán Liệt.
"Cho anh, uống đi."
Phác Xán Liệt hơi nghi hoặc liếc nhìn cậu, dừng hoạt động trong tay, đem đồ vật cầm lên nhìn một chút.
"Cà phê? Cậu mua cái này làm gì?"
Biên Bá Hiền dứt khoát đặt mông ngồi trên bàn Phác Xán Liệt, chân đung đưa, "Để cầu xin tha thứ chứ làm gì. Anh quên rồi sao, hồi đó lần đầu tôi làm anh tức giận bỏ đi, tôi đã mua cà phê đến cầu hòa còn gì."
. . .Hình như thật sự có chuyện này
"Ở nhà rảnh rỗi bỗng dưng nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia. Anh hồi đó thật rốt, dễ tính, ít lời, còn rất chịu khó, nào giống như hiện. . ."
"Hiện tại thì sao?" Phác Xán Liệt thâm trầm nhìn cậu chăm chú.
"Nào giống hiện tại, suốt ngày tào lao như bà vυ", còn hẹp hòi, tính khí lại khó ưa. . ."
Phác Xán Liệt nghe xong hừ lạnh một tiếng, "Vậy sao cậu không nghĩ thử tôi hay cằn nhắn, cố chấp, khi không còn hay nóng nảy là do ai ban tặng? Hả? Cậu thấy có ai đi thuê phòng chung còn bị nhờ vả giặt đồ, nấu cơm, làm việc nhà như tôi không, hửm, thường ngày còn phải vào bệnh viện chăm sóc bệnh nhân, mỗi sớm làm đồng hồ báo thức, phục vụ tận nơi, còn phải phụ đạo chuyện tâm lý tình cảm?"
"À. . ."
"Còn muốn tôi giúp cậu nhớ lại tiếp sao? Bạn cùng phòng của tôi không nấu ăn, không làm việc nhà, chỉ thích "chế tạo âm thanh" vào cái thời điểm người ta cần nghỉ ngơi, còn hay mắc mấy bệnh vớ vẩn cẩn người chăm sóc, một mình tôi mấy năm liền vừa làm cha vừa làm mẹ cậu ấy, cho nên hiện tại tôi biến thành người như vậy, cậu có ý kiến gì không bạn cùng phòng đại nhân?"
Bị cáo đứng một bên mãnh liệt lắc đầu, sau đó dùng ánh mắt chân thành nhìn anh, "Ông chủ Phác của chúng ta tốt nhất, cho nên là. . . anh nhanh uống cà phê rồi mau tha thứ cho tôi, không thì nguội mất. Tôi vừa nãy cũng uống, rất ngon đó!"
"Muốn cầu tôi tha thứ à? Được, tối nay cơm cậu làm, bát cũng là cậu rửa."
Biên Bá Hiền không thể tin nhảy xuống bàn, đứng bên cạnh Phác Xán Liệt chỉ vào mũi mình, "Tôi làm cơm? Anh chắc chắn chứ? Thật sự không sợ đau bụng?"
"Không sợ."
Biên Bá Hiền cắn răng, "Được! Anh được lắm! Làm thì làm! Ai sợ ai chứ. Tôi lập tức đi làm luôn"
Xoay người trong nháy mắt, Biên Bá Hiền cười đắc ý, về nhà gọi thức ăn ngoài, xong!
"Cậu mà dám gọi thức ăn ngoài lừa gạt tôi, tự gánh lấy hậu quả."
"Anh đi guốc trong bụng tôi à . ."
Phác Xán Liệt không ngẩng đầu lên tiếp tục gõ bàn phím, "Mặt cậu viết rõ vậy, ai mà không biết."
Dựng thẳng lỗ tai nghe cửa đóng lại, sau đó là tiếng bước chân càng ngày càng xa, Phác Xán Liệt dừng công việc trong tay, nhìn chằm chằm cốc cà phê, đưa lên miệng uống một hớp.
Ừ, mùi vị cũng không tệ lắm.
Phác Xán Liệt hơi cong khóe miệng, coi như cậu có thành ý.