Chương 21

-21-

Đối với sự ấp a ấp úng của Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền cũng không để ý, vốn cảm thấy người này nói chuyện rất tốn sức nên cả ngày anh ta mới không được chữ nào. Anh không nói thì tôi nói.

Có điều nếu như lúc đó Biên Bá Hiền biết được, sau này bởi vì cậu mà anh ta biến thành một bà bảo mẫu lắm lời, cậu nhất định sẽ quý trọng Phác Xán Liệt mặt đơ bây giờ.

"Hôm nay tôi. . . bị ông chủ mắng." Biên Bá Hiền cầm cái ly trong tay, mắt không tiêu cự nhìn đường lớn, yếu ớt mở miệng.

Phác Xán Liệt vẫn âm trầm như thế, lẳng lặng nghe cậu nói.

"Ông ta nói tôi thiết kế không tốt, nói tôi cái gì cũng không hiểu, còn nói. . . tôi là người tự cao tự đại, trên thực tế thì chắng là cái thá gì."

Hóa ra chuyện là như vậy.

Phác Xán Liệt quay đầu nhìn về phía cậu, vẻ mặt Biên Bá Hiền rất bình tĩnh, thế nhưng Phác Xán Liệt biết trong lòng cậu hiện tại nhất định rất khổ sở.

"Tôi. . . tôi không phải mạnh miệng, tôi cảm thấy dù vẽ không được, ông ta cũng không thể nói như thế. . . Tôi thật sự không phải thanh cao gì đó. . . tôi rất nỗ lực . . ."

Phác Xán Liệt biết cậu đều nửa đêm không ngủ mà mày mò vẽ bản thảo, liều mạng xem đủ loại tạp chí, liều mạng học tập, tất cả anh đều rất rõ ràng.

"Bên cạnh không có người thân, không ai giúp đỡ, không ai ủng hộ, thật vất vả làm việc lại không ai hiểu tôi, không tiền không hậu thuẫn, kết quả học tập có tốt cũng chẳng ích gì. . ."

Biên Bá Hiền khịt khịt mũi, chớp mắt mấy cái

"Phác Xán Liệt, tôi nói với anh một bí mật. Tôi theo đuổi một người hai năm, kết quả mẹ hắn đối với tôi rất là ngứa mắt. . . Tôi như vậy là xong đời rồi . . ."

Phác Xán Liệt lắc đầu một cái, "Cậu vô cùng tốt."

Sau đó cảm giác thái độ của mình còn hơi qua loa, lại nhấn mạnh ngữ khí, "Thật sự."

Biên Bá Hiền nghe xong lại cười, cười ra nước mắt, "Thế nào? Phát thẻ người tốt cho tôi à? Được phát thẻ người tốt xong liền phải cuốn gói rời đi, tôi mới không cần!"

Phác Xán Liệt suy nghĩ một chút, dùng mu bàn tay đang cầm cái ly đυ.ng vào mu bàn tay của Biên Bá Hiền, "Không phải, tôi nghiêm túc."

Biên Bá Hiền giơ ống tay áo lau lau đôi mắt đỏ hoe, nhìn sang Phác Xám Liệt, thấy mặt đơ của anh ta đang nhìn mình rất chân thành.

"Mấy cái cậu vẽ tôi đều không hiểu. Nhưng tôi cảm thấy. . . rất ưa nhìn. Ông chủ của các cậu. . . ừ. . . nói không chừng là đang đố kị, đúng, là đang đố kị với cậu."

Biên Biên Hiền nghe xong phì cười, "Được rồi, không nên khuyên thì đừng khuyên nha, hình dung từ ngữ mà cũng phải nghĩ lâu như vậy."

Phác Xán Liệt yên lặng quay đầu, khó khăn lắm mới lấy được dũng khí an ủi người ta, lại thất bại.

Phác sinh viên tài cao trong lòng hiện tại tràn đầy thất bại. . .

Bất quá, bây giờ anh coi như nắm được trọng điểm, muốn học nói nhiều hơn thì trước tiên phải làm thật tốt việc hình dung từ ngữ...

Mau nhớ mau nhớ. . .

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt vẫn như cũ trịnh trọng cố che giấu lúng túng, không nhịn được cười trộm.

"À, đúng rồi Phác Xán Liệt, tôi nói. . . cái kia. . . anh đàn ghita rất hay! Lúc nãy đầu óc tôi thật sự không tỉnh táo, chỉ là muốn phát tiết, không có một chút ý tứ gì khác, sau này anh muốn đàn, bất cứ lúc nào cũng có thể. Anh tuyệt đối không cần để ý mấy lời tôi nói, đó chỉ là mấy lời nói hươu nói vượn! Tôi làm sao lại sợ phiền được chứ, tôi mới là người hay ầm ĩ đây"

Phác Xán Liệt căn bản không nghĩ tới Biên Bá Hiền sẽ nói đến cái này, "Cậu. . . không ghét?"

"Đương nhiên rồi! Sau này rảnh rỗi có thể đàn cho tôi nghe. Tôi thích lắm!"

Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền, nhếch miệng lên, "Được, sau này tôi sẽ đàn cho cậu nghe."

Biên Bá Hiền trợn to hai mắt, căn bản không nghe rõ Phác Xán Liệt nói câu gì, sự chú ý hoàn toàn bị nụ cười vừa rồi hấp dẫn.

"Trời ơi. . . tôi đang nằm mơ sao? Thì ra bạn cùng phòng của tôi cũng biết cười. . ."

Đưa một bàn tay đến trước mặt Phác Xán Liệt, "Mau mau, anh bấm tôi một cái! Nhất định là tôi đang mơ"

Phác Xán Liệt đẩy tay Biên Bá Hiền ra, nhìn cậu cười, lần này không phải chỉ là cái nhếch môi như vừa nãy, mà là lộ cả hàm răng, nụ cười xán lạn.

Biên Bá Hiền lại lắc đầu, "Tôi nhất định nằm mơ rồi. . ."

"Tôi vốn không muốn học kinh tế, tôi thích âm nhạc."

Biên Bá Hiền ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ kinh ngạc, "Hả?"

"Tôi cùng . . . người yêu, hai chúng tôi dự định cùng đi con đường này, cậu ấy nói muốn làm ca sĩ, tôi thì cái gì cũng được, có thể là nhà sản xuất, nhà soạn nhạc, đều tốt cả, nếu chỉ là những nghề đó, tôi cũng đủ thấy thỏa mãn rồi"

Biên Bá Hiền chớp mắt, "Vậy vì sao anh. . ."

"Tiền." ánh mắt Phác Xán Liệt nhìn vào một nơi xa xăm, "Bởi vì tiền. Học ngành này chính là cái động không đáy, cần một sự tập trung rất lớn, nhưng cả hai chúng tôi, điều kiện gia đình đều không tốt, muốn đi con đường này căn bản không có khả năng. Lúc đó tôi đã nghĩ, với tính cách của tôi có lẽ không thích hợp làm một nghệ sĩ, cho nên tôi từ bỏ. Tôi tìm một ngành khác, một cái nào đó có thể giúp tôi kiếm ra tiền, sau đó đi làm thêm, đưa cho cậu ấy thay tôi thực hiện giấc mơ của mình. . . Cậu ấy thay tôi hoàn thành, cũng giống như tôi tự làm nó mà thôi. Nhưng mà hôm nay cậu ấy gọi điện cho tôi, nói là mỗi một bước đi đều quá khó khăn, muốn buông tha tất cả, nói cậu ấy hối hận rồi, cậu ấy lại có thể. . . hối hận rồi."

Biên Bá Hiền có chút không kịp phản ứng lại với lượng lớn thông tin như vậy.

Trước đây cậu cũng hoài nghi, Phác Xán Liệt học trong một ngôi trường nổi tiếng, là một đại sinh viên ngành kinh doanh sao có thể ra thuê loại phòng này, hiện tại tất cả đều thông suốt.

Bạn cùng phòng thì ra phải trải qua chuyện như vậy.

Cái này có thể lấy đi viết tiểu thuyết sướt mướt của Trung Quốc rồi đó. . .

Biên Bá Hiền cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ là có chút đau lòng cho Phác Xán Liệt.

Người này sao có thể khờ như vậy, vì người khác thực hiện giấc mộng giúp mình mà nói bỏ tiền ra liền bỏ. Phác Xán Liệt tuy kể rất hời hợt, nhưng khi đó cậu có thể tưởng tượng ra được, từ bỏ ước mơ hẳn là rất thống khổ.

Đưa tay vỗ vỗ vai Phác Xán Liệt, "Tôi cảm thấy anh bây giờ cũng rất tốt. Chúng ta học cái ngành này cũng oai không kém mà, sau này anh còn phải làm ông chủ lớn nữa, không chịu thiệt đúng không. Làm nghệ sĩ cái gì, không được tư do, phiền lắm."

Nói xong nắm tay lại thành nắm đấm đưa đến trước mặt Phác Xán Liệt, "Tôi thừa nhận lúc trước thấy anh hơi phiền, nhưng bây giờ hối hận rồi. Tôi thích người như anh, nếu như không ngại, hai chúng ta làm huynh đệ đi."

Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền, tuy nụ cười vẫn còn chút cứng nhắc, nhưng ánh mắt xác thực tràn đầy chân thành. Giơ nắm đấm lên chạm một cái, "Không ngại."

Biên Bá Hiền cười ha ha, "Được rồi! Phác Xán Liệt anh cả đời sẽ không cắt đuôi được tôi đâu, tôi sẽ gắt gao ôm lấy đùi anh, Sau này anh có phát tài cũng không thể vứt bỏ huynh đệ nha! Tôi đây là tiểu dân chúng nghèo khổ chỉ chờ anh nuôi thôi đó!"

Phác Xán Liệt cũng cười "Được."

"À đúng! Nói đến tiểu cô nương nhà anh một chút, cô ta không có anh thì không tự sinh tồn được à. Anh xem xem bây giờ anh thành ra cái dạng gì rồi! Cô ta như vậy là đạo đức giả đấy, anh không nói gì cô ta lại tưởng anh dễ ăn hϊếp, trả giá nhiều như vậy rồi bây giờ phải lên tiếng đi chứ."

Phác Xán Liệt nghe xong nụ cười trong đáy mắt lại sâu hơn, "Không phải, không phải tiểu cô nương, cậu ấy là nam."

"Mẹ nó?!" Biên Bá Hiền lập tức nhảy lên.

Ánh mắt Phác Xán Liệt nâng lên theo động tác của cậu, "Làm sao? Kỳ thị tôi?"

"Không không không không . . ." Biên Bá Hiền đầu lắc lắc như cái trống bỏi, sau đó thẳng thắn nở nụ cười, "Tôi với anh cùng một loại người đó!"