Chương 20

-20-

Biên Bá Hiền cứ đi lung tung trên đường không có mục đích, trong lòng lại sốt ruột không dám chạy nhanh, cậu sợ nếu mình chạy sẽ bỏ sót một góc nào đó, không thể làm gì khác hơn là vừa đi vừa đảo mắt tìm kiếm bóng hình Phác Xán Liệt.

Ngay lúc này, Biên Bá Hiền đột nhiên ý thức được, ở chung lâu như vậy ngay cả số điện thoại của Phác Xán Liệt cậu cũng chưa lưu vào, bản thân đối với người này đều không mấy để tâm, nhưng ngược lại người ta lại rất bao dung với cậu.

Đứng tại chỗ nhìn quanh một vòng, Biên Bá Hiền thật sự muốn khóc, mẹ nó. . . Nơi này lớn như vậy, biết đi tìm chỗ nào đây.

Thực tế thì Phác Xán Liệt là một đại thanh niên, đương nhiên đi ra ngoài buổi tối không sợ nguy hiểm gì, nhưng mà trong lòng cậu vẫn đang rất hổ thẹn, đang rất lo lắng.

Mà không chừng, so với mình thì bây giờ trong lòng Phác Xán Liệt có khi còn khó chịu hơn.

Cũng không biết đi được bao xa rồi, lúc ra cửa kéo lấy áo khoác nhưng vội quá cũng quên mặc vào, bây giờ đang là buổi tối, còn ở ngoài đường lạnh thấu xương, gió thổi một cái người run bần bật mới nhớ ra đem áo trùm lên, tiếp tục đi tìm.

Nhưng chân cũng bắt đầu kháng nghị, Biên Bá Hiền bước đi càng ngày càng chậm, đi được thêm vài bước thì triệt để đầu hàng. Đúng lúc thấy có bồn hoa ven đường, mặc kệ cảnh quan đô thị đặt mông ngồi xuống, nghỉ lát rồi đi tiếp.

Nắn bóp cái chân đau mỏi, mắt tùy ý nhìn quanh, lại nhìn thấy một trạm xe bus sáng đèn ở phía đối diện. Chốc lát, Biên Bá Hiền dừng luôn hành động trong tay.

Bởi vì trên ghế dài trước trạm có một thanh niên đang ngồi, người này cúi đầu trầm mặc, hai tay đan vào nhau đặt trước đầu gối. Đường phố trước mặt quạnh quẽ, ánh đèn cứ như vậy khiến cảnh tượng lại thêm tiêu điều trống vắng.

Biên Bá Hiền không biết sao trong lòng cảm thấy tê tái, một tiếng hét ra khỏi cổ họng.

"Phác Xán Liệt"

Phác Xán Liệt bất động đột nhiên nhìn sang, sững sờ.

Biên Bá Hiền vội vàng chạy đến, cũng không thèm quản xe cộ đi lại, trực tiếp băng qua đường lớn.

Phác Xán Liệt sợ hãi đứng bật dậy.

"Nhìn xe!"

"Nhìn em gái anh!" Biên Bá Hiền chỉ vài bước đã đứng trước mặt Phác Xán Liệt, kéo tay áo, "Theo tôi về nhà!"

Nhìn Biên Bá Hiền tóc loạn như ổ quạ, áo khoác trùm lung tung, Phác Xán Liệt định nói cái gì đó nhưng miệng lúc này chỉ biết giật giật, tránh khỏi Biên Bá Hiền đang níu áo mình, quay lại ngồi trên ghế dài.

Biên Bá Hiền kinh ngạc nhìn về phía anh, "Anh làm gì thế? Đang phát cáu với tôi à? Tôi chạy thật xa đi tìm anh chân cũng muốn gãy luôn rồi! Anh còn như vậy với tôi?"

Phác Xán Liệt cúi đầu, vẫn như cũ ngồi ở đó không nói lời nào.

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt có chút cam lòng, dùng sức xoa xoa tóc, nhắm mắt lại lùi về phía sau, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, "Được rồi tôi thừa nhận là tôi sai, tôi không nên nói chuyện với anh như vậy, nhưng mà lúc đó thực sự tâm trạng tôi cũng không tốt, ai bảo anh lại đánh ca khúc như vậy làm gì. . . Này cái đó, ừ thì, tôi lại nói hơi nặng lời, xin lỗi, anh đừng giận tôi có được không?"

Mặt chân thành xin lỗi, ngẩng đầu lên lại thấy Phác Xán Liệt ngồi yên không nhúc nhích.

Xin lỗi cũng vô dụng rồi. . .

Đây là muốn chiến tranh lạnh đến cùng à. . .

Vậy thì trách ai. . .

"Này, tôi nói xin lỗi rồi, anh cũng không thèm nhìn tôi một cái."

Bất động.

"Anh không cần thì tôi đi đấy!"

Vẫn không thấy động.

"Được! Phác Xán Liệt anh được!"

Biên Bá Hiền tức giận thở hồng hộc bỏ đi.

Nghe tiếng bước chân càng đi càng xa, Phác Xán Liệt rốt cuộc ngẩng đầu lên.

Vừa nãy nhìn Biên Bá Hiền vội vã đi tới kéo mình, viền mắt đột nhiên có chút chua xót.

Từ trước đến nay chưa từng có ai như vậy đối với anh, giữa một đêm lạnh thấu xương chạy nửa cái thành phố tìm đến trước mặt anh, nói - theo tôi về nhà.

Khi đó Phác Xán Liệt rất muốn đáp lại cậu, nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng. Trong lòng bây giờ rất khó chịu, rất thống khổ, rất bất lực, cảm thấy linh hồn tựa như bị xé thành nhiều mảnh.

Tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng anh biết ngày hôm nay Biên Bá Hiền so với mình cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu.. Nhìn cậu ấy rõ ràng rất mệt mỏi nhưng vẫn chạy đi tìm mình, Phác Xán Liệt cảm thấy có chút đau lòng, thế nhưng anh không dám mở miệng, không dám theo cậu về nhà, sợ rằng bộ dạng của mình sẽ lại làm cậu tức điên lên.

Nhìn chằm chằm bóng lưng Biên Bá Hiền biến mất trong màn đêm, tâm Phác Xán Liệt dần chìm xuống.

Anh rất muốn mở miệng để cậu ấy ở lại, ngồi trò chuyện với mình một lúc.

Biên Bá Hiền chắc chắn không biết, lúc nhìn thấy cậu ấy, trong lòng anh kinh hỷ cỡ nào, ấm áp cỡ nào.

Nhưng mà cuối cùng vẫn khiến người duy nhất quan tâm mình bỏ đi.

Phác Xán Liệt cử động ngón tay bị dông cứng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao.

Quả nhiên bản thân thật kém cỏi.

Nếu như biết cách bày tỏ, biết cách làm sao biểu đạt suy nghĩ của mình, nói không chừng bây giờ sẽ không có cảnh từng người từng người bỏ mình mà đi như vậy.

Phác Xán Liệt nghĩ, nếu có thể quay lại, anh nhất định sẽ nói với Biên Bá Hiền, cậu đừng nói xin lỗi, tôi không hề trách cậu, cũng không giận cậu, lại càng không phải muốn chiến tranh lạnh với cậu. Tôi rất muốn cảm ơn cậu, cảm ơn cậu quan tâm tôi, cảm ơn cậu đi tìm tôi, mang tôi về nhà.

Nghĩ tới đây trầm thấp cười nhạo mình một tiếng.

Phác Xán Liệt mày làm người ta ghét bỏ, bây giờ lại ở đây hối hận. Có ích lợi gì?

"Cho anh! Cầm!" Một âm thanh dữ dằn vang lên.

Phác Xán Liệt ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, thấy người vốn đã quay lưng bỏ đi là Biên Bá Hiền bây giờ lại như đang mất kiên nhẫn mà giơ một cái ly giấy đứng trước mặt mình.

"Làm gì vậy, không đáp lại thì tôi đi mua đồ dỗ dành, giờ cũng không muốn chấp nhận luôn à"

Phác Xán Liệt nhanh chóng nhận lấy cái ly, một cỗ ấm áp tỏa nhiệt trên lòng bàn tay, đồng thời, điểm ấm áp ấy cũng truyền thẳng đến tim.

Hai tay nâng ly, Phác Xán Liệt vẫn đang trong trạng thái kinh hoàng, quên luôn cả cử động.

Biên Bá Hiền nhìn anh không động đậy, cho rằng cái tên này còn đang khó chịu, đoạt lại đồ trong tay anh ta.

Nhìn bàn tay đột nhiên trống không,, Phác Xán Liệt nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Biên Bá Hiền.

Kết quả cậu mang ống hút ra cắm vào ly, trả lại trong tay anh.

"Biết anh không muốn đáp lại tôi, nhưng mà trời rất lạnh, cái này lại nóng, anh phải uống một chút cho ấm người, nếu không chắc chắn cảm mạo. Khuya rồi không tìm thấy được cái gì khác, mỗi quán cà phê mở cửa nên uống tạm đi"

Phác Xán Liệt vẫn như cũ ngơ ngác, có điều lúc này não như dài ra, nhanh chóng ép buộc mình mở miệng nói chuyện, "Cảm. . . Cảm ơn."

Biên Bá Hiền không nghĩ tới Phác Xán Liệt còn có thể đáp lại mình, kinh ngạc liếc anh một cái, "Nha, không khách khí không khách khí. Oa, anh không định chiến tranh lạnh với tôi nữa rồi."

Phác Xán Liệt hít hít mũi, "Tôi không có chiến tranh lạnh với cậu."

Biên Bá Hiền bĩu môi, "Vừa nãy rõ ràng không thèm để ý đến tôi, còn nói không chiến tranh lạnh."

"Tôi. . ." Phác Xán Liệt muốn mở miệng giải thích, lại bị Biên Bá Hiền cắt ngang.

"Đi đi đi! Xích sang bên kia một chút! Để tôi còn ngồi, mệt chết tôi rồi!"

Biên Bá Hiền ngồi bên cạnh, cúi đầu uống một hớp cà phê trong tay mình, "A. . . Thật thoải mái. . . vừa nãy mệt quá. . ."

"Cái kia. . ." Phác Xán Liệt cắn cắn môi, muốn tiếp tục giải thích.

Biên Bá Hiền ngậm ống hút nghiêng đầu qua nhìn anh, "Cái gì?"

Phác Xán Liệt tránh ánh mắt cậu, "Không. . . Không có gì. . ."

Bình tĩnh nhấp một hớp cà phê, đầu óc hoạt động cũng rất là phong phú --

Phác Xán Liệt vô dụng! Cái gì cũng không nói được! Nói đi, mày thật là...

Nói. . . nói cái gì chứ. . .

Quên đi. . . lần sau tìm cơ hội khác. . .

Trời lạnh quá rồi. . . không nói cũng được. . .

Ừ. . . trời rất là lạnh. . .