-19-
Biên Bá Hiền cầm bút chì trong tay xoay xoay, ngồi vẽ bản thảo thiết kế nhưng vẫn chưa chấm được một nét nào cả.
Lại nói, làm sao để lấy lòng ông chủ Phác đây?
Làm như không có anh tôi chết đói không bằng vậy!
Có điều nói đi cũng phải nói lại, người này từ trước đến nay đều yêu thích chiến tranh lanh . . .
Nghĩ đông nghĩ tây, đầu óc liền bay thật xa.
Trường đại học xây ở vùng ngoại thành, mà năm 3 còn phải đi thực tập, Biên Bá Hiền vì tiết kiệm tiền thuê nhà đành mỗi ngày rạng sáng rời giường chạy vào nội thành, buổi tối lại từ nội thành lăn về trường học, lúc nào về đến cũng hơn nửa đêm rồi.
Powered by wordads.coREPORT THIS AD
Mỗi ngày không ngủ được bao nhiêu, cường độ học tập làm việc sinh hoạt gì đó lại tăng cao, kiên trì được mấy tháng cậu gần như sụp đổ.
Biên Bá Hiền cắn răng đi thuê phòng! Dù không đủ tiền cũng phải làm, nhịn ăn một chút cũng không chết được.
Qua nhiều ngày trắc trở, rốt cuộc cũng thuê được một tầng hầm ít tiền.
Điều kiện có kém một chút, nhưng thế này cũng thỏa mãn rồi. Mặc dù nói tiền thuê rất thấp, nhưng đối với cậu hình như vẫn đắt.
Không nghĩ tới chính là, cậu vừa bước vào tầng hầm liền nhìn thấy bà chủ nhà trọ đang nói chuyện với một chàng sinh viên nào đó. Bà chủ nói đứa trẻ này sống cũng không dễ dàng, may mắn lôi kéo được anh ta ở chung với Biên Bá Hiền.
Bà chủ bảo tầng hầm này cũng khá là lớn, hai người đều là con trai sống chắc cũng không có gì bất tiện. hỏi cậu một chút có thể cho người này ở cùng hay không. Biên Bá Hiền không chút nghĩ ngợi đã đáp ứng, vừa vặn chia đôi tiền thuê nhà, ai lại không muốn chứ!
Hôm nay, chính là lần dầu tiên Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt gặp gỡ.
Biên Bá Hiền vốn là rất vui vẻ, một mình ở kí túc xá như người câm, tẻ nhạt muốn chết. Sau này có người bồi tiếp nói chuyện rồi, nhất định không còn cô đơn.
Kết quả phát hiện, mình đã nghĩ quá nhiều.
Bạn cùng phòng hay người câm cũng không khác gì nhau, cả ngày không hé nửa câu
Chủ động hỏi anh ta cái gì, trả lời một chữ cũng quý hơn vàng.
Lúc nào nhiệt tình cũng bị bơ.
Có lầm hay không. . .
Tại sao tôi toàn gặp phải người như thế hả. . .
Không thể cho tôi một người bạn cùng phòng hoạt bát đáng yêu sao?
Cũng không biết có phải bản thân gây nên bất hòa gì không, mà vừa gặp nhau hai người đều thấy đối phương ngứa mắt.
Biên Bá Hiền là điển hình mèo lười, ngủ trễ dậy trễ. Hơn nữa chỗ làm cũng rất gần, tỉnh dậy liền đi luôn, điểm tâm tuyệt đối không quan trọng.
Thế nhưng Phác Xán Liệt nghỉ ngơi làm việc có quy luật đến nỗi khiến người khác phải phẫn nộ. Đúng giờ ngủ liền ngủ, sáng sớm còn nhất định còn phải ăn điểm tâm.
Dù Phác Xán Liệt hành động rất nhẹ nhàng, nhưng sáng nào Biên Bá Hiền cũng bị đánh thức
Nhịn được mấy ngày rốt cuộc cũng bùng phát.
"Anh không thể rời giường muộn một chút được à? Tôi mỗi ngày đều vẽ bản thảo đến nửa đêm, rạng sáng mới được chợp mắt, đều bị anh quấy rầy."
"Không thể." Phác Xán Liệt vẫn như cũ vẻ mặt nhàn nhạt.
"Anh!"
Biên Bá Hiền hít sâu một hơi, nén lại nén lại--
Không tức giận! Tôi không tức giận! Không thèm chấp cái mặt đơ bị câm đó chỉ vì một giấc ngủ!
Lần đầu tiên trong đời Biên Bá Hiền dùng đến máy trợ thính.
Mà Biên Bá Hiền thuộc diện người ham chơi, trời vừa tối liền nháo một trận, kèm theo đó là tiếng kêu rên, gào thét, cùng với hưng phấn hét to.
Phác Xán Liệt ngồi một bên nhìn cổ phiếu đang hết sức nhẫn, rốt cuộc cũng phải đứng lên, đi tới trước mặt Biên Bá Hiền.
Đang chơi game nhiệt tình, Biên Bá Hiền liền thấy bạn cùng phòng mặt không cảm xúc đứng chắn phía trước.
Đột nhiên có chút chột dạ.
Hình như làm phiền anh ta rồi. . . Mải chơi quên mất người ta đang chăm chỉ học tập. . .
Hơi đi quá giới hạn thì phải . . .
Yên lặng mà tắt game, đầu rũ xuống ho nhẹ một tiếng, "Cái kia. . . tôi. . ."
"Đưa máy trợ thính của cậu cho tôi mượn."
Biên Bá Hiền không nghĩ tới Phác Xán Liệt sẽ mở miệng.
"Cái gì?"
Phác Xán Liệt nhíu nhíu mày không lặp lại, chỉ đưa tay ra.
"À à, máy trợ thính đúng không? Cái kia. . . anh không cần mang. . . tôi không chơi nữa. . ." Biên Bá Hiền gãi đầu một cái.
Phác Xán Liệt thấy Biên Bá Hiền không nhúc nhích, tự mình đi đến lấy cái máy trợ thính ở đầu giường cậu.
"Cậu cứ tiếp tục, không cần để ý."
. . . . . .
Ừ. . . anh cho rằng da mặt tôi dày, không biết ngại mà tiếp tục à. . .
Biên Bá Hiền vứt máy chơi game qua một bên, cắn bút, tiếp tục ngồi vẽ bản thảo.
Phác Xán Liệt lại quay đầu lại nhìn cậu, "Tôi mang cái này không nghe được gì, cậu có thể tiếp tục, chúng ta coi như hòa nhau rồi."
"Hả?" Biên Bá Hiền nghe không hiểu.
"Sáng sớm."
"A. . ."
Lúc này mới thông suốt.
Chính là buổi sáng anh làm phiền tôi, buổi tối tôi làm phiền anh, sau đó liền hòa nhau rồi đúng không. . .
Anh còn thích giảng đạo lí cơ à. . .
Mặc kệ nói cái gì, máy trợ thính đúng là hữu ích.
Hơn nữa, sau vụ này cậu phát hiện, mỗi ngày mình rời giường, trên bàn đều chuẩn bị sẵn một cốc sữa cùng vài lát bánh mì.
Biên Bá Hiền cười hắc hắc, người bạn cùng phòng này cũng không đáng ghét lắm.
Quan hệ của hai người cứ như vậy trở nên hòa hoãn hơn. Tuy rằng Phác Xán Liệt vẫn như cũ không thích nói chuyện, thế nhưng lúc Biên Bá Hiền tào lao, anh cũng sẽ đáp lại vài câu.
Nhưng mà cũng rất nhanh, hai người lại có mâu thuẫn, một mâu thuẫn kịch liệt.
Biên Bá Hiền trong xương là người rất kiêu ngạo, bởi vì thiên phú hơn người nên rất đề cao khả năng của mình. Kết quả vừa bước vào xã hội, lại phát hiện hết thảy đều không đơn giản như vậy.
Chính mình khổ nhọc thiết kế nhưng hết lần này đến lần khác đều bị công ty phủ nhận, nói tác phẩm của cậu chỉ là hoa không quả. Nhiều lần đả kích khiến cậu cũng bắt đầu hoài nghi năng lực của mình.
Về đến nhà, ngồi trong phòng, đặt bản vẽ mà mình đã tỉ mỉ tạo ra ở trên bàn, Biên Bá Hiền làm cách nào cũng nghĩ không thông.
Tại sao, sai chỗ nào chứ. . .
Biên Bá Hiền nắm bút trong tay, tâm hay lòng đều loạn.
Ngồi rất lâu cũng không nghĩ ra được phải sửa chỗ nào, tức đến nổ phổi, ném bút, nhoài người trên giường, chôn mặt trong gối.
Lúc này Biên Bá Hiền đặc biệt muốn khóc.
Cho tới bây giờ, tất cả đều là cậu tự nỗ lực. Chăm chỉ học hành, liều mạng làm việc, ngay đến cả tình yêu cũng không thèm giữ thể diện mà khổ sở theo đuổi.
Nhưng càng đến gần lại càng mệt mỏi.
Chỉ là, dù mệt đến mấy cũng không thể buông tha, nếu từ bỏ coi như đời mình cũng xong
Buồn bực còn mất tập trung, một cỗ âm thanh từ ghita lại truyền đến bên tai.
Tiếng đàn rất dễ nghe, giai điệu cũng rất êm tai, đổi lại lúc bình thường, cậu nhất định sẽ rất hồ hởi lao ra, khen ngợi bạn cùng phòng đa tài này kia, lại tiếp tục đắc ý mà thưởng thức màn biểu diễn.
Nhưng mà hôm nay, sai thời gian, sai địa điểm, hết thảy đều sai.
Âm thanh xinh đẹp, đối với Biên Bá Hiền hiện tại mà nói chính là một loại dằn vặt, càng giống như là một loại trào phúng.
Đầu óc nóng lên, Biên Bá Hiền lập tức phản ứng, đột nhiên đẩy cửa ra, Lời nói lạnh băng căn bản chưa qua đại não đã tuôn ra ngoài. . .
"Phác Xán Liệt, anh thật sự coi đây là nhà mình? Muốn làm gì thì làm à? Tôi con mẹ nó sắp bị anh phiền chết anh biết không! Đừng ngu ngốc đứng ở đó nữa mau cút cho tôi!"
Phác Xán Liệt một mực đưa lưng về phía cậu, nghe vậy cũng không xoay người, chỉ là dừng động tác trên ngón tay, trầm mặc vài giây, sau đó nhẹ nhàng nói câu xin lỗi, trực tiếp bước ra khỏi nhà.
Biên Bá Hiền nhìn bóng lưng Phác Xán Liệt rời đi, không biết làm sao, bản thân như cảm nhận được sự cô độc, sự tuyệt vọng đích thực.
Điều cậu không thấy chính là, lúc Phác Xán Liệt đàn ghita, viền mắt hơi đỏ.
Tiếng đóng cửa rốt cuộc làm đại não Biên Bá Hiền bình tĩnh lại, trong nháy mắt cậu ý thức được Phác Xán Liệt hôm nay hơi lạ.
Bình thường về nhà liền trực tiếp mở máy tính, không học tập thì cũng tra tư liệu.
Hơn nữa từ khi cây đàn ghita đó xuất hiện ở nơi này, anh ta đều chưa bao giờ đàn qua.
Thế nhưng Biên Bá Hiền từng thấy rất nhiều lần, Phác Xán Liệt nhìn đàn ghita đến nhập thần, ánh mắt kia, phức tạp đến nỗi cậu không cách nào phân rõ đó là vui sướиɠ hay là đau thương.
Ngày hôm nay anh ta lấy ra đàn, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi.
Trong nháy mắt đó, Biên Bá Hiền ý thức được mình vừa gây ra chuyện xấu.
Đã trễ thế này, anh ta căn bản không có chỗ nào có thể đi, hơn nữa tâm tình lúc này chắc đang xuống rất thấp.
Biên Bá Hiền mày chính là tên khốn kiếp!
Ở trong lòng hung hăng mà mắng mình một câu, mang theo tâm trạng tràn đầy ảo não cùng hối hận lấy vội áo khoác treo ở cửa, chạy nhanh đi tìm Phác Xán Liệt