Chương 6

6.

Trước khi đi ngủ, tôi trả lời một cuộc điện thoại.

Không có một âm thanh nào, chỉ có hơi thở yếu ớt, trong lòng chợt căng thẳng, tôi giả vờ như không biết nói alô hai tiếng, lẩm bẩm một câu “ đồ đi.ê.n” chuẩn bị cúp máy thì giọng nói của Tạ Nghiễn từ bên kia truyền đến.

"Là tôi."

Bình tĩnh mà kìm nén.

“Tạ Nghiễn?” Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Cậu tìm tớ có việc gì không?”

"Vân Vãn, tại sao cậu lại không tới cứu tôi?"

“Cậu hiểu lầm cái gì đúng không?” Tôi cố gắng đè nén hận ý, bình tĩnh nói: “Tớ trở về tìm cậu, không phải cậu bảo tớ c.ú.t ra ngoài sao?”

Tạ Nghiễn trầm mặc một lát, đột nhiên hét lớn:

"Không phải như vậy, không nên là như vậy!"

Tôi sợ hãi nói:

" Tạ Nghiễn, cậu đ.i.ê.n rồi?”

Tạ Nghiễn thở hổn hển nói:

"Vân Vãn, Vãn Vãn, em trở về đi được không? Trở về chăm sóc cho tôi, giúp tôi tìm bác sĩ, cùng tôi làm vật lý trị liệu. Tôi không thể không có em, Vãn Vãn. Tôi sai rồi, tôi thực xin lỗi em, thực xin lỗi, em tha thứ cho tôi được không?

Tôi không chút do dự cúp máy, kéo dãy số lúc nãy vào danh sách đen.

Cảm giác như Tạ Nghiễn thật sự đ.i.ê.n rồi, giống như không phân biệt được đâu là hiện tại đâu là quá khứ.

Như vậy cũng tốt.

Sự đau khổ của Tạ Nghiễn vừa mới bắt đầu thôi, cả Tạ gia nữa.

Tôi tổng kết chi tiết tình yêu sâu sắc của Tạ Nghiễn dành cho Liễu Tinh Tinh trước và sau trận động đất, viết một bài văn ngắn gửi cho những người nổi tiếng trên mạng, đồng thời bỏ chút tiền mua thủy quân bốn phía ca ngợϊ ȶìиᏂ yêu cảm động của bọn họ.

Sau khi đăng lên, nó ngay lập tức làm bùng n.ổ toàn bộ cộng đồng mạng.

[Thần Tình Yêu Thuần Khiết đã ngã xuống đất để đáp lại. 】

[ Ai nói chếc vì tình yêu là lời đồn đãi cổ xưa? Anh trai, mau giếc em đi! 】

[Bạn trai lý tưởng là Tạ Nghiễn.】

[Liễu Tinh Tinh chắc chắn đời trước đã cứu vớt cả dải ngân hà.】



Các bài viết lần lượt lọt vào hot search, nghe nói trong khoảng thời gian này Liễu Tinh Tinh đang ở nhà chuẩn bị ra nước ngoài, làn sóng nổi tiếng đột ngột này khiến cô ta tay chân luống cuống không biết làm sao.

Muốn đi chắc chắn là không được rồi.

Nhà họ Tạ nhân cơ hội này tạo ra làn sóng dư luận, buộc Liễu Tinh Tinh không thể không ra mặt.

Cô ta mặc một thân váy trắng tỏ vẻ yếu đuối đáng thương, bày tỏ sự tiếc nuối và hứa sẽ chăm sóc Tạ Nghiễn suốt đời.

Dưới ống kính, Tạ Nghiễn cúi đầu, không ai có thể nhìn rõ nét mặt của hắn.

Vì trường học đã bị trận động đất này phá hủy, ngoại trừ học sinh cuối cấp 3, tất cả học sinh khác đều phải tham gia lớp học trực tuyến tại nhà, còn học sinh cuối cấp thì bị phân tán đến một trường trung học trọng điểm khác ở địa phương để học.

Vào ngày đi học trở lại, Trần Hói Đầu đã cố gắng nói về tầm quan trọng của năm học cuối cùng, không cần phân tán lực chú ý vào những vấn đề khác, trước mắt nên thi vào trường đại học thật tốt để có một tương lai rộng mở, đặc biệt là đôi mắt kia luôn nhìn chằm chằm vào tôi.

Nghe mọi người gần đây mọi người đi thăm Tạ Nghiễn nói, hắn sẽ luôn hỏi thăm tình hình dạo gần đây của tôi.

Cũng có một số người chạy đến trước mặt tôi để hỏi, có phải Tạ Nghiễn thích tôi hay không.

Có người đồng cảm chuyện Tạ Nghiễn gặp phải, cầu xin tôi đến gặp hắn, dù sao thì từ một đứa con của trời rơi xuống thần đàn cũng làm người khó chịu.

Tôi đều từ chối tất cả, vì tôi cảm thấy Tạ Nghiễn bây giờ có chút bất thường.

Hắn quả thực có chút đ.iê.n rồ, đôi khi hiền lành, đôi khi lại cáu kỉnh, đôi khi sẽ che đầu nói rằng nếu là ở tương lai, hắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền...

Tạ gia đã yêu cầu bác sĩ cho hắn uống thuốc an thần mỗi ngày.

Kết quả cuối cùng của cuộc cãi vã giữa Tạ gia và Liễu gia là Liễu Tinh Tinh phải ở lại Tạ gia, khi cô ta đến tuổi trưởng thành sẽ kết hôn với Tạ Nghiễn, sẽ chịu trách nhiệm với Tạ Nghiễn cả đời.

Tạ gia nói, làm người thì không nên vô ơn.

Cái mũ này, ép Liễu Tinh Tinh khóc không ra nước mắt.

Lúc này, cô ta đang ngồi ngay trước mặt tôi, thân hình gầy gò vốn có của cô ta trông càng gầy hơn, má hóp lại, trong mắt hiện lên vẻ mê mang.

Mọi người đều ghen tị với tình cảm sâu sắc của Tạ Nghiễn dành cho cô ta, nhưng chỉ có cô ta là người duy nhất biết được nỗi khổ ở trong đó.

Cô ta chỉ mới 17 tuổi, đã phải chịu đựng người chồng không còn khả năng đứng dậy và một tương lai không còn khả năng lao động dài đằng đẵng.

Để trừng phạt cô ta, mặc dù nhà họ Tạ có bảo mẫu và người chăm sóc nhưng tất cả những việc liên quan đến Tạ Nghiễn đều do cô ta tự mình làm.

Một cô gái trẻ đang trong độ tuổi xuân thì, phải đi đổ p.h.â.n đổ nước t.i.ể.u cho một người đàn ông.

Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến tôi hạnh phúc rồi.

Không ngờ lúc tan học Liễu Tinh Tinh lại đến gặp tôi.

"Vân Vãn, không phải cậu vẫn luôn thích Tạ Nghiễn sao? Tôi có có thể nhường cậu ta cho cậu được không? Cậu nói cậu ấy buông tha cho tớ đi!"