Chương 5

5.

Tôi nhìn Liễu Tinh Tinh mà cạn lời, chậm rãi nói:

“Tớ nghĩ có cậu đang hiểu lầm gì đó rồi. Ngày xảy ra động đất, tớ ở trong sân thể dục với các bạn học khác, tất cả giáo viên và bạn học đều có thể chứng minh điều đó, hơn nữa Tạ Nghiễn là vì cứu cậu mới thành ra như vậy, lúc đội cứu hộ đưa cậu ra ngoài, Tạ Nghiễn còn bảo vệ cậu rất chặt chẽ, có người còn chụp ảnh đăng lên mạng nữa mà, đừng nói là cậu không thấy nha?

Liễu Tinh Tinh sắc mặt tái nhợt, thất thanh nói:

“Sao có thể như vậy được?!”

“Liễu Tinh Tinh, sao trông cậu có vẻ thất vọng thế?” Tôi hỏi ngược lại: “Là vì không thể ném gánh nặng Tạ Nghiễn cho tớ, nên thẹn quá hoá giận hả?

"Cậu ấy không màng sống chếc để cứu cậu, cậu không thể vô ơn như vậy nha."

"Nếu không cứu cậu, cậu ấy cũng sẽ không thành bộ dáng như bây giờ. Không phải cậu thích cậu ấy sao? Chẳng cậu ấy vì cứu cậu nên trở thành tàn p.h.ế, cậu liền không quan tâm cậu ấy sao? "

Tôi đem những lời vừa rồi trả lại cho cô ta, Liễu Tinh Tinh lập tức á khẩu không trả lời được.

"Đúng rồi, Liễu Tinh Tinh, vừa nãy không phải cậu nói chuyện rất nhiệt tình sao?

"Vân Vãn ngày đó chính là gọi cậu ấy, nhưng Tạ Nghiễn đã đẩy Vân Vãn ra, đi tìm cậu. Thâm tình cỡ này, thật là cảm động trời đất."

Bạn học đứng phía sau cô ta hai mặt nhìn nhau, chụm đầu ghé tai thì thầm với nhau.

"Làm cái gì vậy chứ? Bạn nữ này chuyện gì cũng chưa biết rõ liền đi bôi nhọ người ta rồi?"

"Cô ta đây là gấp không chờ nổi muốn đẩy trách nhiệm cho người khác, để cô ta hoàn toàn thoát khỏi gánh nặng này chứ gì."

"Tệ thật sự, tuổi còn nhỏ mà đã có những suy nghĩ đ.ộ.c á.c như vậy rồi."

Liễu Tinh Tinh đỏ mặt, hét lớn:

“Tôi không quan tâm, tôi không quan tâm, tôi còn trẻ như vậy, tôi không muốn chăm sóc người q.u.è cả đời!”

"Tôi cũng không yêu cầu cậu ta cứu tôi! Dựa vào cái gì bắt tôi chịu trách nhiệm khi cậu ta xảy ra chuyện chứ?"

Tôi lùi về phía sau một bước, lo lắng nhìn cô ta tiếp tục châm ngòi thổi gió:

“Nhưng mà nếu không phải vì cứu cậu, Tạ Nghiễn có thể dễ dàng chạy ra ngoài nha.”

Liễu Tinh Tinh điên cuồng bịt tai lại:

"Không phải tôi! Không liên quan gì đến tôi!"

Sau đó khóc thút thít rồi chạy mất.

Những người cô ta dẫn tới hai mặt nhìn nhau, đi lên phía trước:

"Bạn học, em có thể kể cụ thể về ngày xảy ra trận động đất không?"

"Đương nhiên là có thể rồi."

Với khuôn mặt luôn tươi cười, tôi mô tả trận động đất một cách thật sinh động.

Trọng điểm là chuyện Tạ Nghiễn bỏ lại tôi để cứu Liễu Tinh Tinh.

Một phóng viên đưa ra nghi ngờ:

"Em đi vào nhà vệ sinh, chẳng lẽ không nhìn thấy Liễu Tinh Tinh l sao? Còn cần phải hỏi bạn học khác à?"

Trong lòng tôi cảm thấy có gì đó, ngoài mặt lại bình tĩnh nói:

“Thật sự em không nhìn thấy, lúc đó em đang lén chơi điện thoại, căn bản là không nghe thấy âm thanh gì cả.”

Tôi cúi đầu giả vờ xấu hổ:

“Trường học không cho phép mang theo điện thoại di động, em luôn giấu nó đi, nhân lúc vào nhà vệ sinh lướt xem những đoạn video ngắn giải trí.”

"Mọi người đừng nói lại với giáo viên của em nha."

Phóng viên mỉm cười:

“Thì ra là vậy, vậy tại sao em lại quan tâm đến Liễu Tinh Tinh?”

Tôi thở dài:

“Em ra ngoài gặp bạn cùng lớp của Liễu Tinh Tinh nên thuận miệng hỏi một chút. Dù sao ở trường, ngoài Tạ Nghiễn ra, cậu ấy là người em quan tâm nhất.

"Nhưng mà sau này bọn họ đều không cần em quan tâm nữa, cũng không biết mọi chuyện lại thành ra như thế này."

Nói xong, tôi giả vờ làm ra vẻ, ngượng ngùng cầu xin mấy người phóng viên:

"Cầu xin mọi người ngàn vạn lần đừng phát sóng đoạn này. Nếu bị mẹ em nhìn thấy là em xong đời."

Sau khi mấy người đó đồng ý, thu thập được tài liệu sống vừa ý mới rời đi.

Nhờ sự ồn ào có chủ đích của Liễu Tinh Tinh, rất nhiều bạn học đã nói chuyện với tôi, đem cảnh tượng ngày hôm đó Tạ Nghiễn cứu Liễu Tinh Tinh miêu tả sinh động như thật.

Đêm đó, liền được đưa lên bản tin địa phương.

Tôi ngồi ở nhà chậm rãi bóc tôm, mẹ ngồi bên cạnh nắm tay tôi nói lải nhải, khuyên tôi không cần yêu sớm.

Ba đang bận rộn nấu nướng trong bếp.

Không khí tràn ngập pháo hoa của nhân gian khiến tôi suýt khóc.

Với bố mẹ, tôi chỉ là đi học rồi tan học, nhưng với tôi, là đã trôi qua một đời.

Trận động đất cũng khiến bọn họ sợ hãi, may mắn thay, trong toàn trường cũng chỉ có một người bị thương là Tạ Nghiễn.

Mẹ tôi cũng biết tôi đã quay lại tìm Tạ Nghiễn.

Tôi ôm cánh tay mẹ, nũng nịu nói:

“Mẹ yên tâm, sau này con sẽ chăm chỉ học tập, đợi con vào đại học rồi mới nói chuyện yêu đương.”

Mẹ thở dài vuốt tóc tôi:

“Không phải là mẹ không cho con yêu đương, trải nghiệm tuổi thanh xuân, mẹ đều hiểu, chỉ là trong mắt chàng trai đó không có con, con thích cậu ta sẽ rất vất vả."

"Vãn Vãn của chúng ta tốt như vậy, xứng đáng có được chàng trai tốt nhất thế giới."

Mắt tôi nóng bừng, tôi cúi đầu vùi mình vào lòng mẹ:

“Mẹ, sau này con sẽ không kết hôn, con sẽ ăn vạ ở nhà cả đời luôn.”

"Được."