Chương 26: Hẹn hò

Buổi tối Dương Nguyệt Minh hưng phấn không thôi, nằm trên giường lăn qua lăn lại, vừa nghĩ đến ngày mai cuối cùng cũng được đi dạo với mỹ nữ, căn bản không ngủ được.

Dương Nguyệt Minh thậm chí bắt đầu lên kế hoạch khi nào dẫn Yến Phù Nhược về nhà khoe khoang với ca ca và người kia.

Kết quả của việc hưng phấn quá mức là, hôm sau Dương Nguyệt Minh ngủ quên mất.

Yến Phù Nhược đợi cả buổi ở chỗ hẹn mà không thấy Dương Nguyệt Minh, không nhịn được đích thân đến khách điếm tìm người, kết quả thấy Dương Nguyệt Minh dang tay dang chân nằm trên giường.

Trên mặt Yến Phù Nhược mơ hồ có hơi không vui, nhưng mà mím môi nói với người của Kiếm Thần thế gia đưa nàng ta lên đây: “Ta ở dưới lầu đợi Kim công tử.”

Trong lòng người của Kiếm Thần thế gia lập tức chửi rủa, hắn ta là tùy tùng bên cạnh một đường đi theo Lạc Trục Trần, dĩ nhiên cũng nhìn thấy Dương Nguyệt Minh cả đường bị các mỹ nữ từ chối, cảm thấy thể chất của Dương Nguyệt Minh rất thần kỳ, rõ ràng tướng mạo xuất chúng thân phận bất phàm nhưng vận nữ nhân thì không tốt.

Vốn dĩ lần này đến trấn Hàn Sa còn tưởng là có thể lại được nhìn thấy hình ảnh hắn bị từ chối cơ, không ngờ Yến Tử lâu chủ này hình như lại nhất kiến chung tình với vị nhà giàu mới nổi này.

Hơn nữa còn chiều một cách miễn cưỡng như vậy, đã như vậy còn đồng ý đợi Dương Nguyệt Minh.

Thân là một lâu chủ, có thể có quy tắc không!

Tùy tùng này đang suy nghĩ có nên gọi Dương Nguyệt Minh dậy không, thì thấy Nhậm Tiểu Đao xông ra, vẫy tay với hắn ta: “Để ta đối phó.”

Tùy tùng thở phào, lui xuống.

Nhậm Tiểu Đao đi vào phòng, Dương Nguyệt Minh ngủ rất sâu, đôi môi hơi trắng bệch, trên trán còn ra mồ hôi.

Nhậm Tiểu Đao nhíu mày, vươn đầu thăm dò trán hắn, quả nhiên phát sốt rồi.

“Ông chủ, ông chủ.....” Nhậm Tiểu Đao nhẹ nhàng vỗ Dương Nguyệt Minh.

Dương Nguyệt Minh mơ màng tỉnh lại: “Phát Tài, mấy giờ rồi, buồn ngủ quá...... để ta ngủ thêm một chút.”

Nhậm Tiểu Đao vừa bình tĩnh tiếp tục sờ trán và cổ hắn vừa tùy ý nói: “Yến Phù Nhược đang đợi ngươi dưới lầu kìa.”

Dương Nguyệt Minh bật dậy, nhưng vì đầu choáng lại ngã xuống.

“Sao ngươi không gọi ta dậy sớm?” Dương Nguyệt Minh muốn khóc mà không ra nước mắt.

Nhậm Tiểu Đao duỗi người: “Ta cũng vừa tỉnh.”

Dương Nguyệt Minh giận dữ nói: “Bình thường không phải ngươi sáng sớm đã dậy luyện công sao?”

Nhậm Tiểu Đao mở mắt nói dối: “Tối qua ngủ trễ.”

Dương Nguyệt Minh đau lòng nhức óc: “Ngươi đường đường là một người luyện võ, sao chẳng có một chút kiên trì nào vậy.”

Nhậm Tiểu Đao giả vờ như không nghe thấy, đỡ hắn ngồi dậy: “Ngươi phát sốt rồi, hôm nay tốt nhất đừng ra ngoài, ta đi bốc thuốc cho ngươi.”

“Không được!” Dương Nguyệt Minh khàn cả mũi rồi: “Giai nhân có hẹn, sao có thể không đi.”

Nhậm Tiểu Đao hiếm khi nghiêm túc: “Ngươi vừa quay về từ trong sa mạc, hai ngày nay cứ dày vò mãi, bây giờ bệnh rồi, yên tĩnh một chút không được sao?”

Dương Nguyệt Minh nước mắt lưng tròng: “Phát Tài, ta có thể cứu được lão bà không phải xem hôm nay rồi, ngươi nhẫn tâm để ta độc thân sao?”

“......” Nhậm Tiểu Đao bất đắc dĩ: “Nếu Yến Phù Nhược là cô nương đáng để cưới, nhất định sẽ không vì ngươi bệnh không thể ra ngoài mà không thích ngươi, vả lại ngoại trừ Yến Phù Nhược, trên giang hồ còn rất nhiều hiệp nữ.”

“Nhưng ta chỉ cần mỹ nữ.” Ánh mắt Dương Nguyệt Minh kiên định: “Phải xinh đẹp nhất.”

Nhậm Tiểu Đao thật sự không hiểu một người đã đẹp như vậy rốt cuộc tại sao lại cố chấp với mỹ nữ như vậy, giả vờ lạnh lùng khoanh tay: “Vậy ngươi tự mình đi hai bước xem.”

Dương Nguyệt Minh chống đỡ đứng dậy, nhất thời choáng váng đầu óc, nhưng hắn lắc đầu, rất nhanh đã ổn định, còn nghiêm túc bước đi thong thả trong phòng: “Không sao, chống đỡ được.”

Nhậm Tiểu Đao thấy Dương Nguyệt Minh bình thường dáng vẻ đại thiếu gia sợ khổ sợ mệt nay lại “kiên cường dũng cảm” như vậy, lập tức lạnh lòng: “Ngươi thật sự muốn đi sao?”

Dương Nguyệt Minh mạnh mẽ gật đầu.

Nhậm Tiểu Đao thở dài, lại thỏa hiệp: “Vậy ta phải đi theo ngươi.”

Dương Nguyệt Minh hít sâu: “Ngươi đi theo ta làm sao ta sờ tay nàng ôm eo nàng?”

Nhậm Tiểu Đao: “.....Ngươi đã nghĩ tới chuyện chi tiết như vậy rồi hả?”

Dương Nguyệt Minh đắc ý: “Đương nhiên, ta đã nghĩ tới danh sách khách mời và bày bố hôn lễ ổn rồi.”

Nhậm Tiểu Đao đột nhiên tức tối nói không thành lời: “Vậy ngươi tự đi đi, ta không hầu nữa.”

Nói xong cũng không đợi Dương Nguyệt Minh trả lời, xoay người ra khỏi phòng.

Dương Nguyệt Minh miễn cưỡng lên tinh thần xuống lầu, thấy Yến Phù Nhược ngồi ở đại đường dưới lầu, sắc mặt hơi khó coi.

Yến Phù Nhược thấy hắn xuống, nhanh chóng thu lại sắc mặt không vui, cười đứng dậy nói: “Kim công tử, huynh tỉnh rồi.”

Dương Nguyệt Minh sắc mặt trắng bệch, nói tiếng xin lỗi.

“Không sao, mấy ngày nay huynh đều bôn ba, quả thực cần nghỉ ngơi đàng hoàng, là ta suy nghĩ không chu đào.” Yến Phù Nhược thấy sắc mặt hắn tiều tụy, quan tâm nói: “Huynh bệnh rồi sao?”

Dương Nguyệt Minh cười: “Hơi khó chịu, không đáng ngại, chúng ta ra ngoài đi.”

Yến Phù Nhược thấy hắn nói như vậy cũng không để trong lòng, nhiệt tình kêu gọi hắn cùng ra ngoài.

Thật ra trấn Hàn Sa đúng thật là nơi chẳng có gì để đi, nơi biên thùy, gắn liền với đại mạc hoang vắng, cảnh sắc mờ mịt, không có gì có thể đặc biệt tán thưởng, mặc dù trên trấn kinh tế cũng xem như phát đtạ, nhưng trình độ vẫn kém xa danh thành ở Trung Nguyên như thành Thải Châu, ngay cả đặc sản nơi đây cũng chẳng có gì thưởng thức, tới lui cũng chỉ là thịt muối rượu mạnh, da lông động vật.

Nhưng mà may là mục đích của hai người cũng không phải thật sự thưởng thức phong cảnh nghiên cứu thành trấn phát triển, vì thế mặc dù cả tiểu trấn vô vị, nhưng Yến Phù Nhược lại nghiêm túc giới thiệu tất cả cho Dương Nguyệt Minh.

Đổi thành bình thường chỉ dựa vào khuôn mặt này của Yến Phù Nhược, Dương Nguyệt Minh cũng nhất định phối hợp, nhưng hôm nay cả người hắn rất mê man, ra ngoài đã tốn không ít sức lực của hắn, thật sự không có cách nào bảo trì tinh thần tập trung cả đường, vì vậy trong quá trình Yến Phù Nhược giảng giải, hắn thường chậm hơn nửa nhịp.

Vốn tưởng rằng Yến Phù Nhược sẽ tức giận, không ngờ nàng ta chẳng để ý chút nào, có lúc Dương Nguyệt Minh đã hoàn toàn xuất thần, nàng ta vẫn thần thái tự nhiên hăng hái giới thiệu lịch sử mọi nơi với hắn, còn mua không ít đồ ăn vặt cho hắn nếm thử, Dương Nguyệt Minh không có khẩu vị ăn cái gì cũng không để ý, tiếp tục một đường mua một đường ăn.

Thấy dáng vẻ nhập tâm của Yến Phù Nhược, Dương Nguyệt Minh không nhịn được cảm khái trong lòng, nàng hoàn toàn quỳ gối dưới mị lực mê người của mình rồi, cho nên nói mình anh tuấn có tiền như vậy sao có thể có nữ nhân không thích! Mấy hán tử không có mắt nhìn như Nhϊếp Tuyết Y và Tưởng Khinh Yên căn bản không phải nữ nhân chân chính!

“Kim công tử, huynh biết thổi sáo không?” Yến Phù Nhược dẫn Dương Nguyệt Minh vào tiệm bán nhạc cụ, cầm lấy một cây sáo ngọc chất liệu thanh nhuận đưa cho hắn.

Dương Nguyệt Minh nhìn cây sáo đó, đầu óc hỗn độn có một chút tỉnh táo, đây không phải là nhạc cụ của đại ca như thần của mình thích dùng để giả vờ nhất sao? Mình chẳng thích chút nào.

Nói ra thì bề ngoài khí chất của hai huynh đệ bọn họ có vài phần tương tự, nhưng tính cách thẩm mỹ thật sự khác nhau rất nhiều.

Đại ca hắn cả ngày cười nhạo hắn, nói Dương gia bọn họ đời đời cao quý thoát tục, đến đời này thì có tên nhà giàu mới nổi thẩm mỹ dở hơi như hắn.

Nhưng mà hắn cảm thấy đây là công kích của người thân đến từ đố kỵ sự anh tuấn cao quý của hắn và không thực tế do đố kỵ dẫn đến!

Trong mắt hắn, kiểu người thích mặc y phục phức tạp muốn chết và thích nhạc cụ giả vờ trong sạch như đại ca hắn mới quái lạ đó!

Dương Nguyệt Minh thấy cây sáo ngọc kia, bình tĩnh nói: “Ta biết huýt sáo.” Nói xong còn thật sự chu miệng huýt vài cái.

Yến Phù Nhược: “.......”

Trong tiệm nhạc cụ vừa vặn có hai thiếu nữ, nghe tiếng đỏ mặt nhỏ giọng mắng: “Lưu manh thối.”

Dương Nguyệt Minh nổi giận nói: “Nói bậy, làm gì có lưu manh anh tuấn như ta!” Kết quả vừa dùng sức đầu đã đau kịch liệt.

Yến Phù Nhược thấy hắn dường như không biết nhạc cụ, trên mặt hơi thất vọng, hậm hực ra khỏi tiệm nhạc cụ.