Chương 17: Đoạt thân

Trong tiếng hô của đám thị nữ, một nữ tử uyển chuyển đeo vải mỏng che mặt chậm rãi bước ra.

Dáng người nàng thon thả duyên dáng, tóc đen như mực, mắt như làn thu thủy, mặc dù không thể nhìn thấy toàn bộ dung mạo, nhưng cũng đủ khiến người ta rung động không thôi.

Lập tức có không ít người đã bắt đầu gây rối.

“Bỏ khăn che xuống......”

“Lấy xuống....... bọn ta muốn xem mặt......”

Trong đám người bắt đầu ồn ào.

Yến Phù Nhược không vui nhìn về hướng tiếng nói phát ra, ánh mắt như lưỡi đao, có uy lực khϊếp người, người ồn ào lập tức không dám lên tiếng.

“Rất cảm tạ các vị đã đến hôm nay.” Yến Phù Nhược chậm rãi nói, giọng nói như chim hoàng anh, khiến người ta say mê.

“Mọi người đều biết, Yến Tử lâu là đệ nhất lâu ở Tây Bắc, nhất cử nhất động đều liên quan đến thế cục võ lâm ở Tây Bắc và trấn Hàn Sa, thân là chủ một lâu, xưa nay nhất cử nhất động của ta không thể không cẩn thận, dốc hết sức bảo vệ trấn Hàn Sa một phương bình an. Nhưng mà gần đây, tháp Giáng ma lại xuất hiện trên giang hồ, gây ra sóng gió ở khắp nơi, trấn Hàn Sa cũng bị quấy rầy, vì vậy lần này ta phát thiệp mời, mời chư vị anh hùng thiếu hiệp đến tham gia đại hội chiêu thân, hy vọng mượn cơ hội này tìm được người định mệnh của ta, cùng ta bảo vệ trấn Hàn Sa và mọi nơi ở Tây Bắc bình an. Người thắng đại hội lần này trở thành phu quân ta, cũng trở thành lâu chủ mới của Yến Tử lâu......”

Yến Phù Nhược còn chưa dứt lời, bên dưới ồ lên, vốn dĩ tưởng rằng lần này chiêu thân có thể thành thân với Yến Phù Nhược một trong tứ đại mỹ nhân, và trở thành rể hiền của Yến Tử lâu, đã là chuyện hạnh phúc lớn của đời người, không ngờ còn có thể chấp chưởng Yến Tử lâu, trở thành lâu chủ của đệ nhất lâu Tây Bắc, sao có thể không khiến người ta mừng rỡ, khó kiềm chế.

Dương Nguyệt Minh hơi ủ rũ: “Cái gì? Còn phải chấp chưởng Yến Tử lâu! Đột nhiên hơi không muốn tham gia nữa......”

Dương Nguyệt Minh đang suy nghĩ vấn đề thiên cổ tham gia hay không tham gia, thì nghe thấy trong đám người vang lên một tiếng mắng, hắn thuận theo quay đầu nhìn, chỉ thấy Trọng Vô Dương từ xa bay đến, khinh công của hắn ta cực tốt, một đường dẫm lên vai và đầu người khác, giống như chim yến lướt mặt nước, chớp mắt đã đến phía dưới chủ lâu Yến Tử lâu. Chẳng trách mọi người mắng hắn ta, có kiểu giẫm lên người khác thể hiện sự ngầu sao!

Dương Nguyệt Minh âm thầm đắc ý, may mà tiểu gia ta thông minh, ngồi trên vai Phát Tài, cao hơn đám người một khúc, ngươi không giẫm lên được.

Trọng Vô Dương đến trước cửa Yến Tử lâu, lại bị thị nữ ngoài cổng cản lại: “Người đến là ai, không được tự ý xông vào Yến Tử lâu.”

Trọng Vô Dương lại không có ý định xông vào lâu, chỉ nâng lên một hộp gấm nói: “Tại hạ Trọng Vô Dương, phụng mệnh tặng lễ vật cho lâu chủ, chúc lâu chủ chiêu thân thành công, tìm được lương duyên giai ngẫu.”

Yến Phù Nhược trên lầu vừa nghe thấy Trọng Vô Dương nói, hai mắt lập tức phát sáng, trong giọng nói còn có sự mong đợi, vội nói với thị nữ: “Mau để Trọng tiên sinh vào.”

Trọng Vô Dương chỉ giao hộp gấm cho thị nữ nói: “Tại hạ chỉ nhận ủy thác của thành chủ và phu nhân đến chúc mừng, không tiện ở lâu.”

Nói xong xoay người định đi, Yến Phù Nhược vội vàng gọi hắn ta: “Trọng tiên sinh, thành chủ cũng đến sao?”

Trọng Vô Dương nói: “Thành chủ chưa từng đến đây.” Nói xong ngẩng đầu nhìn Dương Nguyệt Minh hạc giữa bầy gà trong đám người, nói tiếp: “Trái lại thiếu thành chủ đến rồi.” Nói xong ngự khinh công, cơ thể bay cao, giống như lúc đến, giẫm lên đoàn người tuyệt trần rời đi.

“Quá hèn hạ.” Dương Nguyệt Minh không nhịn được mắng: “Hắn ta làm vậy, khiến các anh hùng khác như người vô tích sự vậy, bảo Yến lâu chủ người ta làm sao chiêu thân.”

Yến Phù Nhược xa xa nhìn Trọng Vô Dương đi mất dạng, trong ánh mắt lộ ra sự thất vọng nhàn nhạt, nhưng mà rất nhanh, nàng lại nhìn Dương Nguyệt Minh cao hơn đám người.

Trong mắt nàng là sự kinh ngạc, sau đó nhìn chằm chằm Dương Nguyệt Minh một hồi, như đã xác định được gì, rồi thu hồi ánh mắt.

“Phát Tài, ban nãy có phải Yến Phù Nhược nhìn ta không?” Dương Nguyệt Minh xoa da gà tự dưng nổi lên trên cánh tay: “Sao ta cứ cảm thấy lạ lạ.”

Điểm chú ý của Nhậm Tiểu Đao lại ở chỗ khác: “Ban nãy bọn họ nói thành chủ kia là ai?”

Lạc Trục Trần cũng cảm giác được sự khác thường: “Xem ra sau lưng cao thủ thần bí kia hình như còn có lai lịch, hơn nữa lai lịch không nhỏ?”

Nhậm Tiểu Đao gật đầu: “Hơn nữa hình như có quan hệ không đơn giản với Yến Tử lâu.”

Dương Nguyệt Minh giật tóc Nhậm Tiểu Đao: “Các ngươi đừng quan tâm mấy chuyện không quan trọng, người ta bắt đầu chiêu thân rồi kìa.”

Quả nhiên, nữ tử lam y ban nãy kêu gọi nói: “Các vị, đại hội chiêu thân hôm nay rất đơn giản, bọn ta dùng cách ném tú cầu. Đợi lát nữa lâu chủ sẽ ném tú cầu từ trên lầu, lấy thời gian một nén nhang, mọi người dựa vào bản lĩnh của mình, hết sức cướp tú cầu là được, sau một nén nhang kết thúc, ai có thể đoạt được tú cầu này, người đó sẽ là cô gia của Yến Tử lâu.”

Khi nữ tử lam y nói, lại có hai thị nữ bưng khay đi ra, một khay trong đó là tú cầu, khay còn lại là một lò hương cắm một cây nhang.

Yến Phù Nhược cầm lấy tú cầu kia, nhàn nhạt nói: “Vậy thì, chiêu thân bắt đầu.”

Không biết có phải ảo giác không, Dương Nguyệt Minh cứ cảm thấy câu đó là đang nói mình.

Nữ tử lam y đốt nhang trong ánh mắt của mọi người, sau đó Yến Phù Nhược ném mạnh, tú cầu kia bay ra ngoài xa, trực tiếp bay về hướng Dương Nguyệt Minh.

Dương Nguyệt Minh lập tức vui vẻ hô lên: “Mỹ nhân ta tới đây!”

Lời vào dứt, trong đám người có một người lao ra, thuận tay đỡ tú cầu.

“......Mẹ nó.” Dương Nguyệt Minh bị đánh vào mặt rất không vui, lập tức chỉ huy Nhậm Tiểu Đao: “Phát Tài, chúng ta đánh về hướng tú cầu.”

Nhậm Tiểu Đao căn bản không nhìn tú cầu đó, thậm chí còn tránh ra.

“Phát Tài, ngươi đang làm gì, cướp tú cầu đi!”

Nhậm Tiểu Đao vô cùng bình tĩnh nói: “Ông chủ, bây giờ người đông như vậy, cho dù cướp được, rất nhanh cũng sẽ bị người ta cướp lại, chi bằng giữ gìn sức lực, đợi thời gian sắp đến, chúng ta tung một kích cuối, ngư ông đắc lợi há chẳng phải tốt nhất.”

Dương Nguyệt Minh nghe vậy cảm thấy rất có lý, vỗ đầu Nhậm Tiểu Đao: “Không sai, Phát Tài thật thông minh.”

Vì thế Nhậm Tiểu Đao bỏ Dương Nguyệt Minh xuống, hai người khoanh tay đứng bên cạnh, xem mọi người ở đây bắt đầu khởi động, quyền cược tới lui, thậm chí còn có người lén lút sử dụng vũ khí, nếu không phải mọi người đều biết người đến tham gia chiêu thân hôm nay đều là nhân vật nổi danh trên võ lâm, lo lắng cuối cùng chiêu thân không thành ngược lại dẫn đến một đống kẻ thù, vì vậy còn cân nhắc ra tay, không thì hiện trượng đoán là sớm đã không khống chế được.

Một quả tú cầu nhỏ nhoi vừa chìm vừa nổi trong đám người, sớm đã không biết đổi chủ bao nhiêu lần, mọi người trong Yến Tử lâu không thể không nhìn chằm chằm tú cầu, sợ sơ suất một cái là tú cầu mất tích.

Ánh mắt Yến Phù Nhược lại không ở trên tú cầu, mà nhìn chằm chằm Dương Nguyệt Minh đứng bên cạnh quan sát, không nhịn được chán nản nói: “Sao hắn không đi cướp?”

Lam y nữ tử cũng cảm giác được sự khác thường của lâu chủ, thuận theo ánh mắt Yến Phù Nhược, nhìn thấy Dương Nguyệt Minh như thiên nhân có dung mạo thần thái như long phụng.

“Lâu chủ, người nói là người đó sao?” Lam y nữ tử hỏi.

Yến Phù Nhược có hơi xấu hổ, cũng không phản bác, chỉ tiếp tục nhìn Dương Nguyệt Minh: “Lẽ nào hắn không phải đến tham gia chiêu thân sao?”

Lạc Trục Trần kéo Nhϊếp Tuyết Y khó khăn lắm mới chen chúc trong đám người điên cuồng, lại gần đám Dương Nguyệt Minh.

Lạc Trục Trần nói: “Kim huynh đệ, ngươi thật sự giữ được bình tĩnh à.”

Dương Nguyệt Minh phẩy tay: “Không phải ta bình tĩnh mà là Phát Tài bình tĩnh.”

Nhϊếp Tuyết Y cười nói: “Vậy lát nữa Nhậm huynh đệ cướp tú cầu, Yến Phù Nhược gả cho Nhậm huynh đệ hay là gả cho ngươi đây?”

Bọn họ đều biết Dương Nguyệt Minh không biết võ công, cho dù cướp được tú cầu cũng chỉ là Nhậm Tiểu Đao làm thay.

“Lợn.” Dương Nguyệt Minh trợn mắt: “Phát Tài cướp tú cầu dĩ nhiên là cho ta, cho ta dĩ nhiên là ta thành thân rồi.”

Nhϊếp Tuyết Y bĩu môi: “Như vậy đối với Nhậm huynh đệ không công bằng, Nhậm huynh đệ người ta cũng chưa cưới lão bà đâu.”

“Đủ rồi, biết cô sánh đôi thành công rồi, có thể đừng khoe khoang với độc thân bọn ta được không?” Dương Nguyệt Minh quả thực muốn lấy lửa thiêu đôi show ân ái này.

Nhϊếp Tuyết Y cười ha ha, không nhịn được dựa vào Lạc Trục Trần bên cạnh, Lạc Trục Trần nhẹ ôm lấy nàng ta, biểu cảm thỏa mãn.

“Phát Tài, thời gian sắp đến rồi, mau đi cướp tú cầu.” Dương Nguyệt Minh nói.

Nhậm Tiểu Đao có hơi không tình nguyện, nhưng mà vẫn nhảy lên trước, nhảy vào trong đám người.

Võ công Nhậm Tiểu Đao thâm sâu, võ lâm hiện tại ít người có thể địch lại, trong đám thiếu hiệp thanh niên càng nổi bật.

Vì vậy hắn vừa tham gia, trong vòng mấy chiêu đã hạ được không ít người, không lâu sau đã đến gần người cầm tú cầu.

Nhậm Tiểu Đao lại gần xem, mới phát hiện người cướp tú cầu lúc này là một thanh niên đeo Thất Hoàn kim đao, thanh niên đó một thân cẩm y, khí thế hơn người, chính là gia chủ hiện tại của Đao Thần thế gia Điêu Thất Hoàn.

Điêu Thất Hoàn và đám người Lạc Trục Trần Phương Mạc Hào đều là đại diện cho thế hệ cao thủ thanh niên của võ lâm, chẳng trách có thể từ nhiều người như vậy đoạt được tú cầu.

Nhậm Tiểu Đao âm thầm kinh ngạc, không ngờ gia chủ Đao Thần thế gia cũng gia nhập trận chiến đoạt thân này, hắn vốn không có ý cướp tú cầu, thấy vậy có hơi muốn từ bỏ.

Điêu Thất Hoàn cũng không nhận ra hắn, nhưng thấy hắn khí thế bừng bừng, võ công cao hơn những người ở đây, không nói nhiều lời, trực tiếp đánh một chưởng tới Nhậm Tiểu Đao.

Lần này Nhậm Tiểu Đao muốn không ứng chiến cũng không được.