*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngô Đồng thoạt nhìn rất mệt mỏi, lưng luôn thẳng tắp lúc này cũng hơi cong xuống, hai chân thon dài tùy ý duỗi thẳng, khoanh hai tay lẳng lặng nhìn A Đoàn,
không
nói
được lời nào.
Sau khi A Đoàn lên tiếng
không
thấy có tiếng trả lời, cho rằng do mình ngày nhớ đêm mong nên nhìn thấy ảo giác, đưa tay xoa lung tung
trên
mặt, đem nước mắt
trên
mặt lau
đi, trừng lớn mắt nhìn về phía trước. Người vẫn ở đây, người
thật
sự
vẫn
đang
ngồi
trên
giường của mình,
không
phải ảo giác,
hắn
thậtsự
đã
trở lại.
Kề sát vào, khom người, chăm chú nhìn ánh mắt A Đoàn,
nói
từng chữ “Hay là nàng muốn ta dạy dỗ nàng
một
lần, nàng mới có thể khắc
thật
sâu lời
nói
của ta?
A Đoàn
rõ
ràng thấy lửa giận trong mắt Ngô Đồng,
không
che giấu
một
chút nào, ùn ùn kéo đến. Nhắm mắt hít
một
hơi
thật
sâu, lúc mà Ngô Đồng cho rằng nàng
sẽ
nhượng bộ, mở mắt ra lần nữa vẻ mặt A Đoàn cũng là tức giận, thậm chí
không
để ý vết thương
trên
tay, hai tay dùng sức đẩy Ngô Đồng ra.
Bản thân cũng lập tức ngồi dậy, mặt càng tái nhợt.
Giữa lời của huynh với
sự
an toàn của An Dương
thì
muội
sẽ
chọn cái thứ hai, điều này
thì
muội tuyệt đối
sẽ
không
nhượng bộ. Cho dù huynh có
không
vui hay tức giận
thì
điều đó cũng
sẽ
không
thay đổi.”
Cằm tái nhợt mà vẫn cứng cỏi.
So với A Đoàn
đang
nghiêm túc, Ngô Đồng
rõ
ràng có chút
không
để ý. Đôi mắt phiếm hồng mang ý cười nhìn A Đoàn, còn
đang
đắm chìm vào đoạn
nói
chuyện vừa rồi, giống như là
không
nghe thấy A Đoàn
nói
gì. Qua
thật
lâu mới giật mình nhướn mày “Tùy nàng.”
Đơn giản như vậy sao? A Đoàn
không
tin. Quả nhiên, phía sau lại tiếp tục.
Lại là những lời này!
“Năm muội năm tuổi huynh
nói
chờ muội lớn lên
sẽ
hiểu được, bây giờ muội cũng sắp mười hai tuổi, huynh vẫn
nói
chờ muội lớn lên
sẽ
hiểu, như thế nào mới được coi là lớn lên!”
Ngô Đồng lại cười, ánh mắt cũng tỏa sáng, đưa tay bóp bóp má phải của A Đoàn “Dáng vẻ nàng tức giận
thật
xinh đẹp.”
A Đoàn “…”