Chương 50

Lúc Giang Vạn Lí vào phòng, A Đoàn vẫn duy trì tư thế cũ, ngây ngẩn nhìn ra phía cửa, khuôn mặt

nhỏ

nhắn trắng bệch, đôi môi vô sắc. Còn chưa kịp đau lòng

thì

nhìn thấy

trên

mặt

trên

tay đều thấm ra những giọt máu, vội vàng chạy lên trước “Tiểu tổ tông của ta, lúc nãy vừa mới băng bó vết thương xong tại sao lại nứt ra rồi!”

“Chủ nhân cũng

không

quan tâm mà bước

đi!”

Vừa

nói

vừa cầm khăn cẩn thận

nhẹ

nhàng lau

nhẹ

trên

mặt,

trên

tay nàng;

trên

khăn gấm thượng hạng xuất

hiện

vài vết máu.

A Đoàn nghiêng đầu nhìn

sự

quan tâm



ràng

trên

mặt Giang Vạn Lí, trong lòng vừa chua xót lại bất đắc dĩ. Giang Vạn Lí

thật

sự

đối với mình rất tốt,

hắn

lớn lên bên mình, khi còn bé gây ra họa gì nếu có thể giấu

hắn

nhất định

sẽ

giấu giúp mình. Sau khi lớn lên, cho dù gặp phải chuyện gì,

hắn

cũng

sẽ

suy nghĩ mọi mặt.

Nhưng cũng chỉ giới hạn ở đây.

Chỉ cần là chuyện Thái Tử ca ca ra lệnh,

hắn

sẽ

không

chút do dự mà lừa gạt mình…

Giang Vạn Lí xử lý xong vết máu

trên

mặt

trên

tay A Đoàn, phát

hiện

ra người

đang

kinh ngạc nhìn

hắn,

không

tự chủ

nhỏ

giọng hỏi “Tiểu thư làm sao vậy? Miệng vết thương đau hay là đói bụng, nô tài cho gọi thái y vào xem vết thương cho người được

không? Ở phòng bếp vẫn

đang

hâm nóng chè hạt sen mà tiểu thư thích nhất, bây giờ nô tài

sẽ

bưng đến cho tiểu thư

một

chén được

không?”

“Nhưng mà bây giờ cũng

không

thể nhấm nháp, thái y

nói, trước khi vết thương của người khỏi

thì

không

thể uống rượu, rượu hoa cũng

không

được được.”

A Đoàn là

một

bình rượu

nhỏ, đến lúc đó

sẽ

lệnh đem hoa quả làm thành rượu. Rượu quế hoa, hoa đào thơm, hoa lê say. Cả vườn đầy hoa của phủ Quốc công, ít nhất

một

nửa đều bị A Đoàn mang

đi

làm rượu. Còn nửa kia vẫn thuộc về A Đoàn cùng bọn hạ nhân

trên

dưới, lúc nhàn rỗi luôn

đi

thành đoàn đánh đàn ngắm hoa.

Trần thị cảm thán, vườn hoa lê này lại

không

đủ, nếu

không

thì

lại mua thêm

một

tòa nhà chỉ trồng hoa.

A Đoàn vẫn bình tĩnh nhìn Giang Vạn Lí, cười cười, là do mình để tâm vào chuyện vụn vặt. Ngay cả mình cũng

không

thể phản kháng lại quyết định của Thái Tử ca ca,

nói

gì đến Giang Vạn Lí, lại

nói,

hắn

là nô tài của Thái Tử ca ca, chẳng qua là mình mượn dùng mà thôi. Lắc đầu “Lấy cớ gì?” (Ở đây A Đoàn ý hỏi là lấy Giang Vạn Lí lấy cớ là gì để đuổi mọi người ra ngoài)

A Đoàn hỏi

không



ràng nhưng Giang Vạn Lí lại nghe hiểu. Dừng

một

chút, xoay người rót

một

cho A Đoàn

một

ly nước ấm, cẩn thận tránh miệng vết thương

trên

môi nàng, hầu hạ nàng uống xong mới

nói

“Nô tài

nói

là từ trong cung tìm đến

một

lão thái y

đã

về hưu, rất hiểu biết về các loại sẹo, chỉ là

đã

có tuổi nên tính tình có hơi quái dị,

không

tiếp người bên ngoài.”

A Đoàn gật đầu, xem như là

đã

thống nhất lời

nói

với Giang Vạn Lí.

Bận rộn

một

ngày A Đoàn cũng mệt mỏi, cũng

không

có khẩu vị gì, muốn nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi, động tác chợt dừng lại, sắc mặt càng tái nhợt. Đưa tay

nhẹ

nhàng chạm vào sau lưng của mình, vừa rồi cãi nhau với Ngô Đồng, trong nháy mắt đứng dậy, lúc ấy mặc dù rất đau nhưng mình

không

nhìn đến, bây giờ muốn nằm xuống lại thấy đau hơn, mồ hôi lạnh cũng chảy ra.

Giang Vạn Lí

đã

sớm nghe thái y

nói

về tình trạng của A Đoàn nhất thanh nhị sở (一清二楚 – yī qīng èr chǔ: hoàn toàn



ràng,



như ban ngày), lúc này nhìn tình trạng của nàng như vậy biết là vì cái gì. Càng thêm đau lòng, tiến lên chậm rãi đỡ A Đoàn nằm xuống “Tiểu thư cần gì phải như vậy chứ, thân thể là của chính mình, gia làm chuyện gì tất nhiên là có lý do của người, tiểu thư chỉ cần chăm sóc tốt chính mình là được.”

“Những cái khác nô tài cũng

không

biết

rõ, nô tài chỉ biết, gia tuyệt đối

sẽ

không

bỏ mặc tiểu thư

không

quan tâm, tiểu thư chỉ cần thả lỏng tâm trạng là được.”

Từ tình huống vừa rồi có thể thấy hai người tan rã trong

không

vui,

trên

đường tất nhiên cũng là cãi vã.

A Đoàn nhắm mắt tựa nửa người vào

trên

gối mềm, thoáng động đậy điều chỉnh thành

một

tư thế thoải mái hơn.

“hắn

làm gì là chuyện của

hắn, ta nghĩ như thế nào cũng là chuyện của ta.”

Lời

nói

này nghe có chút quát dị,

không

giống như

đang

giận dỗi, Giang Vạn Lí cũng

không

nói

được là như thế nào, dù sao cũng cảm giác

không

đúng lắm. Nhưng mà A Đoàn cũng

không

cho

hắn

thời gian đặt câu hỏi, lại mở mắt, khôi phục lại bộ dáng ngày thường, đạm nhạt như nước “Lấy gương đem lại đây.” Giang Vạn Lí nhận được lệnh, xoay người

đi

đến chỗ gương đồng.

Cầm

một

chiếc gương đồng

đi

lại. A Đoàn đón lấy, hơi hơi nghiêng đầu thấy



má trái của mình, mi tâm hơi nhíu, đưa tay

nhẹ

vuốt lên. Ngang

một

vết, dọc

một

vết che kín

một

bên má, cũng

không

nghiêm trọng, chỉ là nhìn có chút dọa người,

đã

thoa thuốc mỡ màu xanh. A Đoàn còn chưa hỏi kỹ, Giang Vạn Lí

đã

lên tiếng.

“Tiểu thư

không

cần lo lắng, vết thương này nhìn có chút dọa người, nhưng

không

đến nửa tháng nhất định

sẽ

tốt lên, tuyệt đối

không

để lại sẹo.”

Tâm tư của A Đoàn lại

không

đặt

trên

việc này, mặc dù

nói

dung mạo đối với nữ tử rất quan trọng, nhưng mà A Đoàn nhìn vết máu mới chảy ra

trên

mặt,

không

thể khống chế được nghĩ đến vừa rồi Ngô Đồng dừng sức ấn

một

cái. Người này

thật

mâu thuẫn, chỉ cần

không

chạm đến điểm mấu chốt của

hắnthì

sé là vô hạn sủng nịnh.

Nhưng

một

khi

đã

vượt qua điểm giới hạn đó, cho dù là chính mình, cũng

sẽ

phải chịu trừng phạt.

Vì sao Thái Tử ca ca lại là người như vậy?

Mấy năm nay,

hắn

đã

gặp chuyện gì,

đã

phải đối phó như thế nào, là nguyên nhân gì

đã

tạo ra tính cách của

hắn

như

hiện

tại?

thật

tiếc nuối, bỏ lỡ nhiều như vậy.

Nhìn nụ cười khổ bên miệng A Đoàn, Giang Vạn Lí lại cho rằng nàng để ý vết thương

trên

mặt, bận rộn lần nữa

nói



ràng “Tiểu thư yên tâm,

không

tới nửa tháng nữa

sẽ

tốt lên! Tin tưởng nô tài, nếu nửa tháng sau vết thương còn chưa tốt lên, nô tài

sẽ

đem đầu mình hái xuống cho người đá chơi!”

Lời này làm cho A Đoàn buồn cười, lại

không

dám cười sợ động đến miệng vết thương

trên

môi, đưa lại chiếc gương cho Giang Vạn Lí mím môi lắc đầu, ý vảo mình

không

có việc gì. Qua

một

lúc lâu mới nhớ tới “An Dương đâu? Hoàng hậu trách phạt nàng ấy như thế nào?” Bản thân mình

đã

làm đệm thịt cho nàng ấy, có lẽ

không

có việc gì.

Dựa vào tính tình của Hoàng hậu nương nương, lần này sợ là An Dương

không

dễ chịu rồi. Cũng

không

có ý định

đi

cầu xin giúp nàng ấy, làm sai nên bị phạt. Hôm nay đúng là nàng ấy làm bừa, nếu

không

phải mình

đi, chờ nàng ấy bị ngựa làm kinh hãi tự làm ra việc xấu gì, bản thân nàng ấy ngã

không

có việc gì, nhưng lại để

một

toán người phải chịu phạt.

nói

tới An Dương, Giang Vạn Lí cũng giận mà

không

biết làm sao, công chúa quả thực quá làm loạn rồi, tự mình

không

có việc gì, lại liên lụy tiểu thư bị thương phải nằm ở

trên

giường! Tức giận

nói

“Công chúa

đang

ở phòng bếp

nhỏ, giúp người sắc thuốc. Hoàng hậu nương nương

nói, để ngài ấy hậu hạ người đến khi vết thương tốt lên

thì

dừng lại. Cũng

không

phạt cái gì, tất cả chờ Thái Tử trở lại rồi

nói.”

Ý là, cho dù Ngô Đồng làm như thế nào, Hoàng hậu cũng

sẽ

không

bao che.

Nhưng tất cả lại trở về như ban đầu, lúc nào

thì

Ngô Đồng mới có thể trở về? A Đoàn

không

lý do mà phiền lòng nôn nóng, kéo chăn lên “Ta muốn ngủ, ngươi bận việc của ngươi

đi.”

Giấc ngủ này A Đoàn ngủ cũng

không

an ổn, mơ mơ màng màng, chỉ là ngủ

không

sâu, cuối cùng bị tiếng khóc nức nở nho

nhỏ

đánh thức, bât đắc dĩ mở mắt, nghĩ cũng

không

cần nghĩ lên tiếng “An Dương đừng khóc, ta

không

sao.” Nghiêng đầu nhìn

một

cái, quả nhiên là An Dương

đang

ngồi ở bên giường,

đã

khóc đỏ mắt.

Nghĩ là do mình đánh thức A Đoàn, lung tung đưa tay lau nước mắt

trên

mặt, giúp A Đoàn sửa lại chăn “Ta

không

làm ồn đến ngươi, ngươi ngủ tiếp

đi, nhanh ngủ

đi!” Tốc độ

nói

rất nhanh, nhưng mà

không

dám nhìn vào ánh mắt của A Đoàn, tầm mắt vẫn luôn đặt ở cằm A Đoàn.

Cố gắng im tiếng, nhưng nước mắt vẫn

không

tiếng động rơi xuống.

Nếu vẫn cứ khóc như vậy, ngày mai

sẽ

không

thể gặp ai.

A Đoàn chớp chớp mắt “Ta đói bụng.” An Dương nghe được lời

nói

của A Đoàn, giống như bị kinh hãi, lập tức từ bên giường nhảy lên, vẫn

không

dám nhìn ánh mắt của A Đoàn, vừa chạy ra bên ngoài vừa nhanh chóng dặn dò lại “Ta mang cái gì đó vào cho ngươi, rất nhanh thôi!”

Cho nàng làm

một

chút việc gì đó có thể làm giảm bớt cảm giác áy náy của nàng.

thật

ra

không

cần như vậy, vết thương chỉ là nhìn có chút ghê gớm nhưng

không

thật

sự

động đến gân cốt. Tính tình của An Dương như này

đã

dự đoán được

sẽ

phát sinh việc ngoài ý muốn như ngày hôm nay, tính nàng xưa nay luôn như vậy, từ

nhỏ

đến lớn vẫn

không

thay đổi, sớm

đã

thành thói quen.

Bây giờ tìm nàng để

nói

chuyện?

Lắc đầu phủ quyết. Lúc này An Dương ngập tràn cảm giác áy náy, mình

nói

cái gì nàng

sẽ

đồng ý cái đấy,

không

nhất định là

sự

thật, như vậy sau này muốn hỏi sợ là

sẽ

không

hỏi được cái gì. Vẫn nên đợi

một

thời gian nữa,

hiện

tại nàng ấy vừa mới nảy sinh, đại ca ở bên kia lại càng

không

có chút manh mối gì,

một

bên nhiệt tình, còn chưa đến tình cảnh

không

thể cứu vãn.

An Dương rất nhanh

đã

trở lại, tự tay bưng

một

chén cháo

đi

vào,

đi

đến bên giường cầm chén cháo đặt lên ghế

nhỏ, khong người đỡ A Đoàn ngồi dậy dựa người vào giường, vẫn

không

dám nhìn vào mắt A Đoàn, chỉ thấp giọng

nói

“Cả ngày nay ngươi chưa ăn gì, ngươi ăn chút cháσ ɭóŧ dạ trước

đã.”

Tay A Đoàn

không

tiện, An Dương cầm muỗng múc hơn nửa, lo lắng vết thương ngoài miệng

không

thể ăn đồ quá nóng, An Dương vẫn

đang

thổi nguội. Lúc đầu A Đoàn cũng

không

thấy đói, bây giờ nhìn thấy cháo

đã

được nấu cả buổi chiều, gạo mềm thơm,

thật

sự

thấy có chút đói bụng, chép chép miệng, chờ ăn cháo.

Khóe mắt nhìn thấy động tác của A Đoàn, An Dương tăng nhanh tốc độ thổi vài cái đưa đến miệng A Đoàn. Quả nhiên ăn ngon! A Đoàn nuốt cháo xuống bụng lại tiếp tục nhìn bát cháo, An Dương thấy nàng

thật

sự

có khẩu vị, động tác nhanh hơn,

không

đến nửa khắc (1 khắc = 15 phút)

một

bát cháo chỉ thấy đáy, A Đoàn còn chưa thấy đủ liếʍ liếʍ môi.

An Dương vẫn

không

nhìn ánh mắt của A Đoàn, chỉ cúi đầu

nói

“không

thể ăn nữa, nếu ăn nữa buổi tối ngươi

sẽ

ăn

không

ngon.” Đứng lên cầm bát bỏ vào trong đĩa, bưng lên “Ta

đi

sắc thuốc tiếp, sau bữa cơm chiều lại uống thuốc, bây giờ vẫn chưa đến giờ cơm, ngươi ngủ tiếp

đi.”

nói

xong

thì

xoay người

đi

ra ngoài, A Đoàn nhìn bóng dáng chạy trốn của An Dương mà thở dài.

“Ta

không

tức giận, ta cũng

không

trách ngươi, ngươi

không

cần tự trách, ngươi biết ta

sẽ

không

lừa ngươi.”

Bước chân

đang

rời

đi

của An Dương dừng lại, vẫn

không

chịu quay đầu “Ta biết ngươi

không

trách ta, ta tự trách bản thân.” Cúi đầu xuống, bộ dáng rất nản lòng, A Đoàn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từng trận gió thu, lá ngô đồng bị thổi ào ào rung động “Trong viện này, lá cây lại rơi xuống đầy đất.”

Hằng năm, sân trong viện của A Đoàn lá rụng đầy đất, cũng

không

cho hạ nhân quét hết

đi, để lại

một

tầng lá

trên

mặt đất, lúc A Đoàn

không

có việc gì làm thích nhìn lá rụng đến mất hồn. An Dương lập tức đứng thẳng lưng, xoay người cam đoan “Ta

đi

quét, ta

sẽ

không

quét hết

đi, ngươi yên tâm.”

Chỉ cần có thể làm chút việc gì đó vì A Đoàn là có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng mình, quét rác cũng được!

Tay

không

tiện cũng

không

muốn gọi nha hoàn vào, có chút vụng về lấy quần áo Đại Mao

đang

treo bên cạnh xuống dưới. Thân thể mình tính hàn, hằng năm vào thu là lúc quần áo Đại Mao

đã

được chuẩn bị

thật

tốt. Khoác lên người cẩn thận,

đi

tới đứng bên cửa sổ, nhìn An Dương quét lá trong sân.

Những người khác đều cúi đầu làm việc của mình,

không

dám nhìn An Dương.

An Dương chắc cũng là lần đầu tiên quét rác, vụng về cầm chổi vung lên, màu vàng óng ánh đầy đất liền bị quét sạch

một

mảng. An Dương cười, dường như còn rất có cảm giác thành tựu, vừa muốn quét tiếp

thì

động tác chợt dừng lại, ngây ngẩn nhìn chằm chằm mảnh đất bị nàng quét sạch

sẽ, sau đó ngồi xổm xuống, lấy từng chiếc là rụng cẩn thận đắp trở lại…

Sau đó luôn nhìn thấy nàng ấy quét

một

lần lại ngồi

một

lần, rất nghiêm túc.

A Đoàn cười, phảng phất còn có thể nghe được An Dương oán thầm:

thật

nhiều, lại

không

thể quét sạch

sẽ, phải để lại

một

tầng lá! Híp mắt nhìn ra xa, bây giờ mặt trời lặn rất sớm, cách giờ cơm còn có hơn nửa canh giờ (1 canh giờ = 2 tiếng), mặt trời

đã

ngả về Tây, ánh mặt trời hồng hồng che kín bầu trời, chút ánh mặt trời còn sót lại phủ

trên

người, ấm áp.

Suy nghĩ lại

một

lần nữa được rời đến

trên

người Ngô Đồng,

không

biết

hắn

giờ phút này có giống mình

đang

ngắm chiều tà hay

không? Lắc đầu đem suy nghĩ này phủ quyết, khóe miệng giương lên

một

nụ cười,

một

người nghiêm túc như vậy, bận rộn mệt mỏi như vậy, làm sao có thể có tâm tình ngắm chiều tà chứ?

Ý nghĩ trong lòng bị tiếng thỉnh an của đám nô tài đánh gãy.

“Thỉnh an đại tiểu thư, nhị tiểu thư.”

Là Hứa Tĩnh Ngữ cùng Hứa Tâm Dao đến, hai người đều khoác áo choàng,

một

trắng,

một

tím. Mặc dù hai người cùng tiến vào lại

không

nói

chuyện với nhau, Hứa Tâm Dao

đi

trước

một

bước, Hứa Tĩnh Ngữ cách

một

khoảng

đi

ở phía sau. Hai người nhìn An Dương

đang

ở trong viện ngây ngẩn cả người, sau đó đông loạt cúi đầu thỉnh an.

“Thỉnh an An Dương công chúa.”

An Dương cũng

không

để ý đến các nàng, chỉ là cầm chổi vung lên đưa đến dưới chân hai người, dọa hai người kia lui về sau mấy bước, tay cầm cái chổi, cằm giương lên “Muốn vào

thì

nhanh

đi

vào, nếu làm bẩn chỗ ta vừa quét, xem ta thu thập các ngươi như thế nào!” Hai người run rẩy khóe miệng, nhìn

một

đống lá rụng bên cạnh An Dương.

Đây mà là quét sao?

Cũng

không

dám rước lấy rắc rối ở chỗ An Dương, nhanh chóng hướng về phòng A Đoàn mà bước

đi. An Dương còn ở sau lớn tiếng

nói

với theo “Đừng quấy rầy A Đoàn nghỉ ngơi, chỉ cho các ngươi vào đấy nửa khắc!”

Lúc hai người bước vào phòng, Bán Đông vẫn

đang

đứng canh ở cửa cũng tiến vào theo, Bán Đông vừa dâng trà lên cho hai người, vừa nhìn chằm chằm vào từng cử động của hai người họ. Bán Hạ

đã

gả cho người ta nhưng vẫn hầu hạ ở trong phòng A Đoàn, mấy tháng gần đây có thai

thì

không

tới nữa,

nói

khi nào qua cữ

thì

lại đến hầu hạ nàng.

Hứa Tâm Dao tiến lên cẩn thận nhìn vào mặt A Đoàn, có chút

không

đành lòng hỏi “Còn đau

không?”

“Ngươi cũng quá thô lỗ, nhiều thị vệ như vậy tất nhiên

sẽ

không

để công chúa bị thương, sao ngươi lại còn nhào lên làm gì?”

A Đoàn tựa người

trên

giường, nhiều năm rồi cũng chưa nghe được Hứa Tâm Dao

nói

nhiều như vậy. Khi mình về nhà, Hứa Tâm Dao

đã

quay về nhị phòng, mấy năm nay trừ lúc gặp ở thư viện, ở nhà chỉ có ngày lễ, ngày tết mới gặp được nàng ấy, nàng ấy cũng càng thêm lạnh lùng, mặt càng cười càng lạnh.

Trong thư viện lại có lời đồn,

nói

nàng ấy quá mức cao ngạo, ai cũng

không

để vào mắt, nhưng mà nàng ấy chưa bao giờ để ý tới, vẫn làm theo ý mình như trước.

A Đoàn nghiêng đầu cười cười “không

sao, làm phiền nhị tỷ phải quan tâm.” Lại người thoáng nhìn qua Hứa Tĩnh Ngữ “Hôm nay

thật

là kỳ lạ, nhị tỷ cùng đại tỷ lại cùng nhau tới đây.”

Hứa Tâm Dao

không

phải luôn tránh Hứa Tĩnh Ngữ như tránh rắn rết sao?

không

nghĩ đến A Đoàn

sẽ

hỏi như vậy, động tác dừng lại



rệt, cười

nói

“Gặp nhau ở

trên

đường, cả hai đều muốn đến thăm ngươi nên cùng nhau đến.”

A Đoàn nghe xong

không

gật đầu cũng

không

hỏi nữa, chỉ cười cười.

Từ lúc vào cửa Hứa Tĩnh Ngữ luôn nhìn chằm chằm má trái của A Đoàn,

trên

mặt là lo lắng, thậm chí còn muốn đưa tay ra sờ vào vết thương của A Đoàn, A Đoàn nghiêng đầu

nhẹ

nhàng tránh được. Hứa Tĩnh Ngữ cũng

không

giận, cũng

không

xấu hổ,

nhẹ

nhàng

nói

“Tam muội có biết khuôn mặt quan trọng với nữ tử như thế nào

không?”

Thậm chí hốc mắt cũng có chút phiếm hồng “Tam muội có dung mạo xuất chúng càng nên cẩn thận bảo vệ mới phải, hôm nay bị thương như vậy nếu để lại sẹo

thì

làm thế nào bây giờ!”

“Ta biết ngươi với An Dương công chúa tình cảm rất tốt, nhưng cũng nên bảo vệ bản thân, tự mình chạy vào bị thương, nàng ấy

thì

lại

không

có việc gì.”

“Như vậy có đáng

không?”

Mấy năm nay Hứa Tĩnh Ngữ luôn ngoài sáng trong tối châm ngòi, A Đoàn cũng

đã

nghe

không

biết bao nhiêu lần, lúc này cũng

không

giận, sỡm thành thói quen. Thậm chí còn cười gật đầu, đồng ý với lời

nói

của Hứa Tĩnh Ngữ.

“Được, lần sau ta

sẽ

chú ý, nếu là đại tỷ gặp tình huống như vậy, ta nhất định

sẽ

không

tiến lên, đại tỷ yên tâm.”

Hứa Tĩnh Ngữ “…”

Hứa Tâm Dao “…”

Càng lớn miệng lưỡi càng bén nhọn,

thật

không

làm cho người ta

yêu

thương mà! Hứa Tĩnh Ngữ cúi đầu uống trà,

không

để người khác nhìn thấy trong mắt nàng chợt lóe lên oán hận. Qua

một

lúc lâu mới như đột nhiên nhớ tới cái gì, lại ngẩng đầu khuôn mặt tươi cười như cũ “Mấy ngày trước ta nhàm chán có lục lọi mấy quyêt sách mang ra đọc để gϊếŧ thời gian.”

“Nhưng mà lại đọc được

một

câu chuyện rất có ý nghĩa.”

nói

đến đây

thì

dừng lại, sâu xa muốn người khác hiếu kỳ. A Đoàn chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta,

không

tiếp lời. Cuối cùng lại là Hứa Tâm Dao tiếp lời “A, câu chuyện gì có ý nghĩa như vậy?” A Đoàn khẽ nhíu mày nhìn về phía vẻ mặt bình thường của Hứa Tâm Dao, mặt trời

đang

lặn về phía Tây.

Có người đón hùa làm Hứa Tĩnh Ngữ vui vẻ, vẫn cười nhìn A Đoàn.

“nói

là có

một

phi tử, dung mạo xuất sắc diễm áp quần phương (Diễm áp quần phương: đẹp điên đảo, lấn át tất cả), vẫn luôn nhận được

sự

sủng ái của Hoàng Thượng. Nhưng về sau

không

biết vì sao,

trên

mặt tự nhiên xuất

hiện

rất nhiều nốt đỏ, cho dù là ngự y tốt như thế nào cũng

không

thể chữa được. Giằng co qua mấy tháng, các phương thuốc cổ truyền cũng

đã

thử qua vô số lần, nhưng mà cuối cùng các nốt đỏ lại ngày càng nhiều, chữa

không

hết được.”

“Sủng ái của Hoàng Thượng cũng

không

còn nữa, sai

thật

nhiều cung nhân

đi

cầu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng

không

tới liếc nhìn nàng

một

cái.”

một

câu chuyện

thật

là ngắn gọn, Hứa Tĩnh Ngữ cố tình nhìn ánh mắt của A Đoàn

nói

từng chữ từng chữ



ràng, chính xác hơn là nhìn má trái của A Đoàn. Sau khi

nói

xong mới dời ánh mắt sang chỗ khác, cúi đầu uống

một

ngụm trà, rất lâu sau mới chậm rãi

nói

“Tam muội, muội cho rằng câu chuyện này cho chúng ta biết điều gì?”

Nhìn chằm chằm vào sắc mặt của A Đoàn,

không

muốn bỏ qua

một

tia sợ hãi cùng hối hận

trên

mặt nàng.

A Đoàn nghiêm trang suy nghĩ

một

phen, cuối cùng tổng kết.

“Câu chuyện này muốn

nói

cho chúng ta biết, ngàn vạn lần phải đề phòng những tên tiểu nhân bụng dạ khó lường, đặc biệt là những người thân cận, nếu

không

làm sao bọn họ có cơ hội làm cho mặt nàng biến thành như thế này?”

“Hơn nữa, lấy sắc đẹp để ở bên

một

người cũng

không

phải là biện pháp lâu dài.”

Trừng to mắt vô tội hỏi lại “Đại tỷ, ta

nói

có đúng

không?”

Hứa Tĩnh Ngữ “…”

Trọng điểm

không

phải là những điều này có được

không!

Ho khan hai tiếng,

đang

muốn mở miệng

nói

tiếp đột nhiên bên cửa sổ truyền đến

một

tiếng “Hừ!” Ba người quay đầu lại, là An Dương

đang

cầm chổi đứng ở bên cửa sổ, vẻ mặt

không

vui “Tại sao các ngươi còn chưa

đi?

không

phải ta

đã

nói

với các ngươi là A Đoàn phải nghỉ ngơi sao,

đã

sắp hết

một

khắc rồi, mau

đi

đi!”

Còn động đậy cái chổi trong tay, ý tứ rất



ràng, nếu các nàng

không

đi

sẽ

đi

vào đuổi người!

Chuyện này là chuyện An Dương tuyệt đối có thể làm được, mấy năm nay Hứa Tĩnh Ngữ

đã

bị dạy dỗ qua vô số lần rồi. Lặp tức đứng dậy trả lời “sẽ

đi

ngay đây.” Thậm chí còn

không

dám nhìn An Dương, cúi đầu nhìn thẳng A Đoàn cười cười “Chúng ta

đi

trước đây, các tiểu thư ở trong thư viện hôm nay đều rất lo lắng cho ngươi, các nàng ấy đều đưa thϊếp,

nói

rằng ngày mai

sẽ

cùng đến thăm ngươi.

Hứa Tâm Dao cũng nhìn A Đoàn dặn dò vài câu rồi cùng Hứa Tĩnh Ngữ rời

đi, vẫn như lúc hai người

đi

đến, giữ vững khoảng cách hai bước ở hai bên trái phải. A Đoàn cau mày nhìn bóng dáng rời

đi

của Hứa Tâm Dao, xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện ngày mai, có liên quan gì đến Hứa Tâm Dao

không? Vì sao nàng ấy lại đến gần Hứa Tĩnh Ngữ?

“Hứ!” Bên tai truyền đến

âm

thanh khinh thường.

Quay người ra nhìn lại, là An Dương còn

đang

đứng bên cửa sổ, nhe răng đối với hai người từ trong viện

đi

ra. Cười rất đắc ý, còn cầm cái chổi trong tay huơ qua huơ lại đe dọa.

“Ha ha.” A Đoàn bị chọc cười, lập tức bật cười.

Sắc mặt An Dương chợt cứng lại, nhanh chóng quay đầu liếc nhìn A Đoàn

một

cái, mặt đỏ ửng lên “Ta

đi

quét rác tiếp đây.” Còn chưa

nói

xong

đã

không

thấy bóng dáng đâu, chỉ để lại A Đoàn ngồi

trên

giường cười đến đau cả bụng.