*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.đang
túm lấy tai của con búp bê trút giận, đột nhiên cảm thấy có người,
không
ngẩng đầu lên mà trực tiếp quát "Cút ra ngoài cho ta, mẫu hậu
không
cho ta xuất cung
thì
đừng lăn vào đây!"
Cực kì
không
kiên nhẫn,
một
chút cũng
không
che giấu, giọng
nói
rất lớn, chỉ là có chút khàn. Sắc mặt cũng
không
được tốt, khuôn mặt
nhỏ
nhắn luôn phơn phớt hồng giờ
đã
tái nhợt. A Đoàn bỗng chốc cảm thấy đồng tình, thấy An Dương như vậy đột nhiên
sẽ
hiểu. Thực ra, khó vượt qua nhất chính là An Dương mà?
Mình cùng Thái tử ca ca thân mật tất nhiên
không
giả, nhưng An Dương cùng Thái tử ca ca vẫn là huynh muội ruột. Hơn nữa Thái tử ca ca
không
tạm biệt mình, như vậy chắc cũng
không
tạm biệt An Dương? Chỉ nghĩ tới mình đau lòng như thế nào mà lại
không
quan tâm An Dương, đem nàng ném ra sau đầu,
thật
sự
uổng phí An Dương đối xử với mình tốt như vậy,
thật
đáng đánh đòn!
"BỐP!"
"Lúc đó đầu như
không
hoạt động,
không
biết mình nên
nói
cái gì, thậm chí
một
câu giữ
hắn
lại cũng
không
có. Bởi vì ta giống ngươi, cho rằng việc nước là quan trọng nhất, Thái tử ca ca luôn luôn có lí do của mình, ta
không
thể làm vật cản đường của
hắn."
nói
xong liền nở nụ cười tràn đầy tự giễu cùng bất đắc dĩ.
"Ta cũng
thật
là vô tâm, trong tình huống như vậy còn có thể ngủ. Ta cũng
không
biết lúc đấy mình nghĩ cái gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng? Chưa phải cách xa nên vẫn yên tâm? Chính mình cũng
không
biết... Buổi sáng khi... tỉnh lại
thì
Thái tử ca ca
đã
đi,
một
câu tạm biệt cũng
không
có."
"Ta thậm chí đến
một
câu cẩn thận
trên
đường cũng chưa kịp
nói
với
hắn..."
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay, giọt nào cũng nóng hổi.
không
biết An Dương
đã
đến cạnh A Đoàn lúc nào, giống nàng ngồi
trên
đất, hai tay cầm lấy tay A Đoàn "Ngươi đừng khóc nữa,
không
phải lỗi của ngươi, đều là lỗi của tên ca ca khốn khϊếp kia, là
hắn
không
tốt."
Bích Sơ chậm rãi
đi
theo Hoàng hậu, Hoàng hậu vẫn như cũ nhìn về phía trước.
"Để tay lên ngực tự hỏi, mặc dù
không
coi nàng như con
gái
ruột nhưng cũng coi như nửa con
gái
rồi."
Nàng ở đây tất nhiên là
nói
A Đoàn rồi. Bích Sơ cũng đồng ý với lời này, những năm nay, tất cả chi phí của
cô
nương đều giống An Dương công chúa, hơn nữa Thái tử điện hạ thỉnh thoảng còn trợ cấp thêm. Kì
thật, đối với phương diện vật chất mà
nói,
cô
nương có khi còn quý hơn của An Dương công chúa. Những điều này Hoàng hậu nương nương đều biết, nhưng chưa bao gì bất mãn.
không
chỉ Đông cung mà ngay cả trong cung, Hoàng hậu nương nương
đã
dặn rất nhiều lần là phải coi
cô
nương như chủ tử của mình,
cô
nương
không
phải là người ăn nhờ ở đậu, sau này cũng ở nơi này.
Chỉ thiếu điều trở thành người nhà.
Bích Sơ làm bạn với Hoàng hậu
đã
bao nhiêu năm, hiểu
rõ
Hoàng hậu còn hơn cả bản thân mình, biết
rõ
nàng lúc này cần người lắng nghe mình tâm
sự
cho nên cũng
không
đáp lại, chỉ trầm mặc đứng
một
bên. Hoàng hậu vẫn nhìn về phía trước, giọng
nói
rất
nhẹ.
"Nô tài ngu dốt,
thật
sự
không
biết vì sao Thái tử lại quyết định
đi
du học, vì sao lại
không
tạm biệt
đãđi,
thật
sự
vì
không
muốn nhìn thấy
cô
nương khóc sao?"
Ngô Đồng nghe vậy chỉ buông tầm mắt xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cung
không
nói
lời nào.
Khi Giang Vạn Lí nghĩ mình
sẽ
không
có câu trả lời
thì
lại nghe Ngô Đồng hỏi "Lúc A Đoàn tiến cung, phụ hoàng
đã
nói
như thế nào?" "Bồi dưỡng tình cảm của ngài và
cô
nương
thật
tốt,
cô
nương là Thái tử phi tương lai." Câu hỏi này Giang Vạn Lí
không
cần suy nghĩ nhiều
đã
có thể trả lời vì mọi người đều biết đó là
sự
thật.
"Nếu ta
không
đi
du học, người khác
sẽ
nghĩ gì về nàng?"
Giang Vạn Lí vẫn
không
rõ
ý của Ngô Đồng, cúi đầu suy nghĩ
một
hồi mới nghĩ ra. Đúng rồi,
cô
nương tiến cung là để bồi dưỡng tình cảm cùng Thái tử điện hạ, hơn nữa mọi người cũng biết
cô
nương là do Hoàng hậu nương nương đích thân dạy dỗ, đột nhiên lại về nhà. Dù mình biết được ít chuyện cũng
không
thể đoán được, thiên hạ nhiều người như vậy, họ
sẽ
nghĩ như thế nào?
Bọn họ
sẽ
cho rằng
cô
nương bị đuổi về nhà vì Hoàng hậu nương nương hay Thái tử
không
yêu
thích nữa.
Đến lúc đó
cô
nương
sẽ
bị biết bao nhiêu người dèm pha, lại còn cả những lời phỏng đoán ác ý nữa.
Biết
rõ
Thái tử vẫn nghĩ đến
cô
nương, tâm tình của Giang Vạn Lí dần tốt lên,
không
uổng công hôm qua
cô
nương khóc sưng mắt. Thế nhưng hình như vẫn có gì đó sai sai? Dừng
một
chút lại tiếp tục hỏi "Vì sao nhất định phải đưa
cô
nương
đi? Điện hạ ngài cùng
cô
nương ở chung
một
chỗ
không
phải cũng được sao?
không
thể cùng nhau lớn lên sao?"
Vì sao nhất định phải rời xa nhau?
Câu hỏi này Ngô Đồng
không
trả lời, chỉ lại
một
lần nữa dặn
hắn
chăm sóc A Đoàn cho tốt rồi quay người lên ngựa. Bình tĩnh nhìn về cung
thật
lâu, sau đó quay đầu, giương roi lên, trực tiếp
đi.