Chương 43

Editor: An Nhiên

Chuyện Thái tử ra nước ngoài du học

không

chỉ gây sóng to gió lớn ở

trên

triều đình, mà ngay cả khắp dân gian thậm chí cả các



nương khuê các cũng khó mà tin nổi. Thái tử vốn ổn trọng như thế, mấy năm nay tiếng tăm

không

ngừng, vì sao lần này lại bất cẩn như thế, hơn nữa là

không

tình cảnh ngay cả tính mạng mình cũng

không

để ý.

Hơn thế Hoàng Thượng còn quyết tâm, căn bản mặc kệ các đại thần phản đối, tuyệt đối

không

nghĩ đến việc đem Thái tử trở về.

Chỉ

nói

không

có việc gì.

Trải qua thời gian cả đêm Trần thị mới ổn định tâm tình, xác định nữ nhi

sẽ

về nhà,

sẽ

không

lại

đi

theo Hoàng Hậu nương nương chỉ bảo, rất vui vẻ xong cũng ngạc nhiên, tình huống này của Thái tử là như thế nào? Vốn muốn hỏi A Đoàn, nhưng mà nghĩ nàng còn rầu rĩ

không

vui, cũng

không

suy nghĩ nữa, để vài ngày sau rồi

nói.

Việc này, ít nhất A Đoàn so với người bên ngoài hiểu



sự

tình hơn, Trần thị nghĩ như vậy.

Dùng xong ddeierm tâm Trần thị

đi

xử lý việc trong nhà, A Đoàn ở sân mong đợi nhìn Tiểu Tư đem hoa cùng cây cảnh dời

đi, lại có gã sai vặt mang cây ngô đồng vào. Gian Vạn Lí nhìn nàng đối với cái này có hứng thú, mang

một

cái ghế

nhỏ

cho A Đoàn ngồi, lại phân phó Cẩm Sắt cùng Bán Hạ đem áo choàng cùng lò sưởi

nhỏ

lấy ra.

Hai người nhận mệnh lui xuống.

hiện

tại Cẩm Sắt cùng Bán Hạ đều là 10 tuổi, so sánh với dung mạo hồi bé, lớn lên

không

ít.

một

người ổn trọng,

một

người hoạt bát. Lúc trước khi trong cung

đã

đem hai người

đi

học quy củ, sau này

không

biết Thái tử gia nghĩ thế nào, chờ hai người học xong quy củ trực tiếp gói lại mang về phủ này.



nương

không

cớ cung nữ thϊếp thân hầu hạ, ngoại trừ mình ra, bình thường đều là Thái tử tự mình làm.

Bánh trôi

nhỏ

ngồi tại cửa hành lang, trong tay ôm lò sưởi

nhỏ, ngốc nghếch nhìn đám gia nhân làm việc. Đám gia nhận dọn rồi mang đến cây ngô đồng, cây ngô đồng

đã

trưởng thành,đám tiểu tư mỗi ngươi đỡ

một

chỗ, trời

đang

lạnh mà mặt mày đỏ rực.

A Đoàn hơi bĩu môi, muốn khóc nhưng khóc cũng

không

được.

Từ ngày hôm qua cùng cha rồi hôm này cùng nương với các ca ca thấy họ muốn hỏi mà

không

dám, đại khái cũng biết chuyện Thái tử ca ca

đi

xa

thật

không

đáng tin, vậy vì cái gì

hắn

còn muốn

đi? Yên lành ở trong cung cũng ở bên mình

không

tốt sao? Tuy rằng có báo cho nàng, nhưng lại

không

có chào tạm biệt.

Ngay cả đưa tiễn cũng

không.

Cái này là như thế nào, đây là chán mình, sợ mình lôi kéo

không

cho

hắn

đi

sao?

Lúc này Hứa Tâm Dao cùng Hứa Tĩnh Ngữ, chính là tình cảnh,

một

mặt lạnh lẽo,

một

mặt tươi cười. Lạnh là Hứa Tâm Dao, cười là Hứa Tĩnh Ngữ.

hiện

tại tam muội muội về nhà, thuận tình thuận lý muốn

đi

chào hỏi, rốt cuộc cũng là tỷ muội.

Hứa Tâm Dao quả

thật

không

nghĩ đến, vừa nhìn thấy tam muội muội liền nghĩ đến cảnh tượng của ngày đó, tuy rằng tam muội

nói

rằng nàng ấy sai, nhưng mà làm sao có thể chứ? Tất cả là do Thái tử ca ca

không

thích người khác động vào đồ của tam muội muội, cho dù là tam muội muội

không

cần, mình cũng

không

thể lấy.

Nhìn thấy tam muội muội liền nhớ đến ngày ác mộng ấy.

Hai người

đi

đến, A Đoàn vẫn còn ngơ ngác

một

chút phản ứng cũng

không

có. Hứa Tâm Dao nhìn thấy lại cảm thấy khó chịu theo, ngày kia mặc dù có là ác mộng, nhưng mà chợt nghe tin

hắn

rời

đi

đau lòng lại càng sâu, tam muội muội từ

nhỏ

cùng

hắn

lớn lên,

nói

vậy lần này lại càng thêm gian nan

đi?

Đưa tay vỗ vỗ bả vai A Đoàn, miễn cưỡng nở nụ cười.

" Tam muội muội, ta cùng đại tỷ tỷ đến chơi với muội.""

Lúc này A Đoàn mới hồi thần, mắt to có chút tơ máu bất mãn bình tĩnh nhìn Hứa Tâm Dao cùng Hứa Tĩnh Ngữ, sau đó đứng dậy, nghiêm túc thi lễ " Đại tỷ tỷ tốt lành, nhị tỷ tỷ tốt lành."" Còn

nhỏ, tư thế thỉnh an ngược lại

không

có điểm sai xót, chỉ là ngay cả nụ cười cũng

không

có.

không

thích Hứa Tâm Ngữ, lại đồng ý với Ngô Đồng

không

kết giao với Hứa Tâm Dao, A Đoàn cũng lười kết giao tình, thỉnh an xong lại tiếp tục nhìn đám hạ nhân,

một

câu cũng

không

nói.

Hứa Tâm Dao ngượng ngùng đứng ngốc ở

một

bên, lóa qua tia xấu hổ.

Hứa Tĩnh Ngữ buồn cười nhìn thoáng qua Hứa Tâm Dao, dù cho ngươi nịnh bợ người ta, ngươi cũng

không

nhận được nửa điểm phản ứng! Sau đó nhìn A Đoàn, lại

không

hề cố kỵ mở miệng ""Tam muội muội có biết Thái tử điện hạ vì sao đột nhiên muốn ra ngoài du học

không? Hơn nữa việc này

một

điểm nổi bật cũng

không

có, chính là tiên trảm hậu tấu ( hành động trước, báo cáo sau)"

A Đoàn chỉ lắc đầu, vẫn như trước

không

nói

gì.

Hứa Tĩnh Ngữ cũng

không

nổi giận, tiếp tục mở miệng "Ngày hôm qua đột nhiên nghe

nói

tam muội muội muốn chuyển về nhà ở, ta còn nghĩ là cùng An Dương công chúa giận dỗi, hoặc là cùng Thái Tử điện hạ giận, lại

không

nghĩ là nguyên nhân này. Tam muội muội cùng Thái Tử điện hạ ngày đêm ở chung

một

chỗ,

thật

sự

không

biết nguyên nhân?"

Tầm mắt A Đoàn chuyển lên người Hứa Tĩnh Ngữ, lẳng lặng nhìn, vẫn

không

nói

câu nào.

Thay vào bộ dạng trách cứ "

không

phải tỷ tỷ

nói

muội, tuy rằng muội tuổi tác còn

nhỏ,

không

hiểu chuyện. Nhưng mà Thái Tử điện hạ tốt xấu gì cũng cùng tam muội muội ở chung

một

chỗ, muội cả ngày chỉ biết chơi,

một

chút cũng

không

quan tâm người bên cạnh. Nghe

nói

tam muội muội ngày hôm qua khóc

một

ngày,

nói

vậy cũng

không

biết nguyên nhân

đi

."

Lấy khăn tay che cằm cười

nói

" Nếu là biết, cũng

sẽ

không

khóc

đã

như vậy đúng

không? Thái Tử điện hạ

nói

vậy cũng rất buồn phiền, muội cả ngày chỉ biết chơi,

hắn

cũng cảm thấy

không

cần thiết

nói

cho muội biết nguyên nhân."

"Tam muội muội, ta lời

nói

có đúng

không?"

A Đoàn biết, chuyện này là chuyên môn của đại tỷ tỷ xát muối lên miệng vết thương nên mới

nói

với mình. Hơi hơi đưa tay, hẩy tay ngụ ý với Giang Vạn Lí

đang

tức giận cùng Cẩm Sắt Bán Hạ bất bình muốn

nói

hộ. Nghiêng đầu "không

cùng An Dương cãi nhau, cũng

không

cùng Thái Tử ca ca cáu kỉnh, làm cho đại tỷ tỷ đoán sai, ngượng ngùng rồi.""

không

vội

không

gấp,

một

chút đều

không

để Hứa Tĩnh Ngữ trong lòng, nàng ta còn muốn giơ chân đè đầu.

"Nếu

đã

không

phải hai người cãi nhau, tất nhiên là muội muội

không

đủ quan tâm Thái Tử điện hạ rồi, bằng

không

muội như thế nào cũng

không

biết nguyên nhân? Hai người thân mật nhất cơ mà.""

Lần này thái độ

thật

bức người, đây chính là người nhà? A Đoàn đột nhiên cảm thấy có chút bi ai, đồng thời cũng hiểu được, chính mình cùng Hứa Tĩnh Ngữ là tuyệt đối

không

có khả năng chung sống hoà bình. Đối với người tuyệt đối

không

thể chung sống hòa bình, nhìn

một

cái cũng thấy lãng phí thời gian, A Đoàn đem tầm mắt đặt về sân trong.

Cũng

không

thèm nhìn Hứa Tĩnh Ngữ, chỉ là thản nhiên

nói

"Có liên quan gì tới tỷ?""

Lần này đến phiên Hứa Tĩnh Ngữ giậm chân "Ngươi

nói

lời này là có ý gì? Ta là tỷ tỷ của ngươi đấy""

A Đoàn

không

thèm để ý, trực tiếp

không

nhìn.

Giang Vạn Lí chỉ cảm thấy trong lòng khẩu khí này đúng là triệt triệt để để thư thản nha. Lúc trước thấy hai người này tiến vào, kỳ

thật



không

vui vẻ chút nào.Nhưng đây rốt cuộc là quốc công phủ, hai người này cũng tính là chủ tử, thân phận bất đồng với mình, cũng

không

thể tại đây giơ tay múa chân, đặc biệt



nương còn

không

cho mình lên tiếng.

Thái Tử gia cũng từng nhắn lại,

sự

tình trong nhà để



nương tự mình xử lý, nhìn thái độ nàng chẫm rãi theo sau mình dẫn đường,

không

có nhiều

sự

việc cần



nương nhúng tay vào, trừ phi thời điểm nguy hiểm đến tính mạng. Hai người này vừa nhìn liền biết người tới gây chuyện, tuy rằng nhị



nương

không

làm gì, nhưng đến giờ

không

lên tiếng, là thái độ xem kịch vui giả bộ làm người tốt.

Còn đại



nương?

A,

không

đề cập tới cũng nhìn ra, quả nhiên chọc cho người khác tức giận, đây mà là tỷ tỷ?

Lúc này cũng hiểu thái độ của



nương là gì, Giang Vạn Lí cũng

không

cần cố kỵ nữa. Cười bước lên

một

bước chặn tại phía trước Hứa Tĩnh Ngữ, ngăn cản nàng tới gần A Đoàn, hơi hơi cong người cung kính " Ý của



nương là, đại



nương

không

có thân phận cũng

không

có tư cách đến chất vấn



nương."

Người này

đang

cười mà

nói

ra câu làm Hứa Tĩnh Ngữ suýt nữa ngã ngửa.

Nghĩ cũng

không

nghĩ chỉ vào mũi Giang Vạn Lí mắng ""Ta cùng tam muội muội

nói

chuyện, cùng nô tài ngươi quan hệ cái gì! Chủ tử

nói

chuyện, chưa cho phép tự tiện chen vào

nói, đây chính là trong quy củ dạy nô tài trong Đông cung? Chẳng qua cũng chỉ thế này!""

"Cho nên ý của đại tỷ tỷ là, ta

không

dạy nô tài? Hay chính xác là Thái tử

không

dạy nô tài?"" vốn là hạ quyết tâm

không

để ý đến nàng ta, để mặc Tiểu Giang công công

nói. Nhưng nàng ta ngàn vạn lần

không

nên đem Đông cung ra

nói,

nói

Đông cung chính là

nói

Thái Tử ca ca, tuyệt đối

không

được!

"Tam muội muội ngươi lại vì

một

nô tài mà giáo huấn ta?"

một

chiêu này lấy lùi làm tiến dùng

thật

khéo, đáng tiếc, A Đoàn

đã

không

có kiên nhẫn, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng Hứa Tĩnh Ngữ.

"Đại tỷ tỷ về sau vẫn là

không

nên đến viện của muội

đi, muội

nói

này, muội

không

phân



phải trái, chỉ biết bao che khuyết điểm. Đại tỷ tỷ về sau còn giống như ngày hôm nay, muội vẫn

sẽ

che chở người của muội, đến lúc đó gợi ra mâu thuẫn

không

tốt giữa tỷ muội. Nếu

đã

như vậy, về sau ít gặp mặt

đi.""

nói

xong cũng

không

thèm nhìn Hứa Tĩnh Ngữ

đang

sửng sốt, liếc mắt

một

cái, đối với người bên cạnh phân phó.

" Cẩm Sắt Bán Hạ tiễn khách,

nói

cho a nương, thân thể ta

không

khỏe, đoạn thời gian này

sẽ

không

tiếp khách.""

Cẩm Sắt Bán Hạ

đã

sớm

không

vui, nghe được lời

nói

của A Đoàn, trực tiếp đối với ma ma bên cạnh liếc mắt. Mấy ma ma tiến đến lôi kéo Hứa Tĩnh Ngữ cùng Hứa Tâm Dao, trong miệng chỉ đạo cũng dùng chút sức, đem Hứa Tĩnh Ngữ

đang

muốn

nói

cái gì đó trực tiếp kéo ra ngoài.

Dùng sức ném hai người vứt xuống ngoài cửa, sau đó trực tiếp đóng cửa lại. Chỉ còn cách cửa môn mắng mấy câu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cách môn đều có thể nghe được

âm

thanh phát giận của Hứa Tĩnh Ngữ. Chèn ép nàng ta

một

hồi lâu, nhóm ma ma mới cảm thấy mỹ mãn

đi

trở về, chờ các nàng đến, Cẩm Sắt Bán Hạ đưa cho họ hà bao.

Ước lượng hà bao

thật

đầy,

không

hổ là tam



nương,

không

uổng công nhiều người như vậy tranh phá vỡ đầu nghĩ đến viện nàng hầu hạ.

A Đoàn tại hành lang đứng đủ lâu, chẳng đề phòng

đã

có áo choàng

nhỏ

ấm áp, Giang Vạn Lí lo lắng nàng bị lạnh. Bước lên

một

bước muốn khuyên nhủ, A Đoàn lại mở miệng trước

hắn

một

bước"Cho người chuẩn bị xe ngựa

đi, cũng

nói

cho nương

một

tiếng, hôm nay giữa trưa ta

không

ở nhà dùng cơm, ta

đi

tìm An Dương trò chuyện.""

Mình khổ sở, An Dương cũng khổ sở,

không

chỉ Thái Tử ca ca

đi

rồi, chính mình cũng

đi

rồi.

không

nhanh

một

chút

đi

tìm nàng,

nói

không

chừng

một

hồi bản thân nàng ấy

sẽ

tới tìm gϊếŧ. Giang Vạn Lí lúc này mới kinh giác, vẫn nghĩ tới



nương cùng Thái Tử, lại đem

một

vị tổ tông khác quên mất!Phải vậy chứ phải vậy chứ!

Cũng

không

phân phó người bên ngoài, chính mình tự chạy ra ngoài chuẩn bị.

Đoàn người chạy thẳng tới cung Hoàng Hậu nương nương,

đi

ra tiếp người như cũ là Bích Sơ



cô. Ngắn ngủi

một

ngày

không

thấy, A Đoàn lại cảm thấy Bích Sơ





khóe mắt nếp nhăn lại thêm mấy cái, lên tiếng hỏi "cô



làm sao vậy, tâm tình nhìn có vẻ

không

tốt, tối hôm qua

không

có nghỉ ngơi tốt?"

Bích Sơ lúc này sớm bỏ vẻ đạm nhạt lúc trước, chỉ lôi kéo A Đoàn thúc giục nàng

đi

về phía trước, vừa

đi

vừa nhanh chóng trả lời.

"cô

nương trước đừng hỏi, tối hôm qua An Dương công chúa nháo

một

đêm, ồn ào muốn

đi

tìm Thái Tử điện hạ, lại

nói

muốn

đi

quốc công phủ tìm người. Hoàng Hậu nương nương nghĩ tâm trạng của người phỏng chừng cũng

không

tốt, cho nên ngăn cản

không

cho công chúa ra cung. Kết quả công chúa liền nháo

một

đêm, bây giờ còn chưa dừng đâu!"

"Nương nương cũng biết người hôm nay là

sẽ

đến,

nói

trước

không

cần thỉnh an,

đi

trước tìm công chúa rồi

nói

sau."

Quả

thật

tính tình của An Dương

sẽ

làm ra cái việc này, đồng thời cũng cảm kích Hoàng Hậu nương nương ngày hôm qua ngăn cản An Dương

không

cho nàng ra cung. Bằng

không, ngày hôm qua với tâm trạng của mình,

nói

không

chừng cùng An Dương cãi nhau cũng

không

chừng. Cũng

không

nói

nhiều, bước nhanh hơn,

đi

theo Bích Sơ hướng tẩm điện An Dương mà

đi.

Đến cửa, vừa đẩy cửa ra Bích Sơ còn chưa kịp thông báo liền bay tới

một

cái gối đầu. Sau đó liền nghe được tiếng An Dương mười phần rống to "Lăn ra! Mẫu hậu

không

cho ta ra cung ta liền

không

cần ăn cơm, đều lăn ra ngoài!"