Editor: Tống Thiên Ân
Mứt quả phía nam, đồ chơi làm bằng đường ở phố tây, cá chép chiên ở bắc uyển, A Đoàn thực muốn ăn hết tất cả đồ ăn vặt trong hôm nay! Bởi vì hôm nay Thái tử ca ca
sẽ
không
quản nàng. Giang Vạn Lí theo sau
trên
người treo đầy đồ, ngay cả trong tay Ngô Đồng cũng có vài món.
A Đoàn bừng bừng hào hứng
đi
ở phía trước, tay cầm chong chóng, thỉnh thoảng đưa lên miệng phồng má thổi.
Ngô Đồng mắt
không
rời A Đoàn nửa bước, cẩn thận cầm tay nàng trong đám người dắt về phía trước. Hôm nay trời rất đẹp, gió thu
nhẹ
thổi, là thời điểm tốt để
đi
chơi. Nhưng bây giờ
đã
là trưa, Ngô Đồng
đã
có chút mệt mỏi mà A Đoàn vẫn còn hào hứng nhìn xung quanh.
Chẳng nhẽ tâm già rồi nên thân thể cũng già theo?
Ngô Đồng lặng lẽ quyết định khi trở về nhất định phải tăng cường rèn luyện thân thể.
Đem đồ trong tay ném cho Giang Vạn Lí
đang
đi
đằng sau, làm như
không
thấy bộ dạng luống cuống tay chân của
hắn, bước lên mấy bước ôm lấy A Đoàn
đang
đứng trước
một
sạp hàng.
không
dấu vết hướng nàng
đi
chỗ khác, vừa
đi
vừa hỏi "A Đoàn hôm nay chơi có vui hay
không?"
"Vui!" A Đoàn còn
đang
mải nhìn sạp hàng trước mặt,
không
ngẩng đầu lên nhìn Ngô Đồng.
Ngô Đồng nhìn theo hướng A Đoàn
đang
nhìn,
thì
ra là
một
sạp bán kẹo đường được vẽ rất tinh tế, bên
trên
đã
cắm rất nhiều hoa và những con vật dễ thương, xung quanh là
một
đám tiều hài tử.
"Nàng muốn hình gì?"
Mặc dù mệt nhưng chỉ cần là
yêu
cầu của A Đoàn
thì
sẽ
không
từ chối, nên lại xoay người bước về sạp kẹo.
"Đợi chút!" Ai ngờ A Đoàn lại gọi lại.
"Chúng ta đứng ở đây nhìn là được rồi,
không
cần
đi
qua đó mua." Chu môi
nói
có chút
không
cam tâm.
Vì sao lại như vậy? Chỉ là
một
cái kẹo đường thôi mà, muốn mua là được. Ngô Đồng nhéo nhéo cái mũi
nhỏ
của nàng "Hôm nay là sinh nhật nàng, tất cả đều nghe theo nàng, muốn ăn hay chơi thế nào cũng được." Ngô Đồng còn nghĩ rằng nàng sợ mình
không
đồng ý nên
không
dám ăn nhiều. Chẳng qua là hôm nay bản thân
sẽ
không
phản đối.
"không
phải thế."
A Đoàn đáng thương nhìn Ngô Đồng
nói.
"Lát nữa còn phải về nh ăn cơm mà trưa nay muội
đã
ăn quá nhiều đồ ăn vặt rồi,
hiện
tại bụng
đã
hơi no, lại ăn tiếp
sẽ
không
ngon. Nếu ăn ít cơm mẫu thân
sẽ
lo lắng, nàng
sẽ
hỏi ta trưa
đã
ăn những gì, vì sao lại
không
ăn cơm!"
Tựa như nhớ đến kinh nghiệm bi thương của mình, mặt A Đoàn trực tiếp nhăn lại thành
một
nắm
nhỏ.
Được rồi, hóa ra
không
phải sợ mình
không
đồng ý, mà là vì chuyện đó. Ngô Đồng nhướng mày, quay đầu nhìn Giang Vạn Lí
đang
cầm rất nhiều đồ "không
sao, chúng ta mua
một
cái
nhỏ
ăn cho đỡ thèm, ăn hai miếng rồi để lại cho Tiểu Giang công công được
không?" Hướng về phía Giang Vạn Lí mặt
đang
đỏ bừng bừng "Tiểu Giang công công
đã
vất vả đến trưa rồi, A Đoàn khao
hắn
có được
không?"
Trong lòng Giang Vạn Lí thầm run lên, sao giọng Thái tử điện hạ nghe có vẻ chua vậy?
Mình là ai? Là thái giám đứng đầu Đông cung, tương lai lại là đại thái giám của Thái tử phi! Làm sao có thể muốn ăn cái này! Hơn nữa cho dù muốn ăn cũng
không
dám ăn đồ ăn của
cô
nương a...
A Đoàn nhìn theo ánh mắt của Ngô Đồng, đúng là Tiểu Giang công công phải cầm rất nhiều đồ, nhìn có chút chật vật. Xấu hổ lè lưỡi "Tiểu Giang công công ngươi đói bụng sao?" Vừa
nói
vừa thò tay ra "Để ta cầm giúp ngươi ít đồ,
thật
sự
mua quá nhiều đồ rồi."
Những thứ này đều là những thứ A Đoàn mua cho các ca ca, Ngô Đồng đương nhiên
sẽ
không
cầm, vậy nên tất cả đều đưa hết cho Giang Vạn Lí.
Giang Vạn Lí mở to mắt nhìn bàn tay
nhỏ
bé trắng nõn trước mặt mình, ngón tay
nhỏ
nhắn trắng mềm, nhìn là biết được cưng chiều từ
nhỏ. Sau đó liền nhận thấy được
một
ánh mắt lạnh lùng như vây chặt lấy mình, vội vàng run rẩy lắc đầu, thậm chí còn bước
một
bước về phía sau.
"Nô tài
không
sao, cũng chỉ là ít đồ lặt vặt thôi mà,
không
cần
cô
nương phải bận tâm!"
"thật
sự
không
cần ta cầm giúp sao?" Tay A Đoàn vẫn vươn về phía trước
không
rút lại.
cô
nương van xin ngài đừng hỏi nữa, Thái tử
thật
sự
muốn làm thịt ta rồi! Giang Vạn Lí nở nụ cười còn khó coi hơn khóc "Nô tài
thật
sự
không
sao! Nô tài đói bụng, muốn ăn kẹo đường,
cô
nương chọn giúp nô tài
một
cái
đi!"
Đói đến mức sắp khóc rồi sao? A Đoàn
không
hỏi nữa, quay người qua vỗ vai Ngô Đồng "đi, chúng ta
đi
chọn
một
cái!" Lúc này Ngô Đồng mới thu hồi ánh mắt
đang
đặt
trên
người Giang Vạn Lí, theo A Đoàn
đi
về phía sạp kẹo. Hai người vừa xoay người
đi
chỗ khác Giang Vạn Lí đặc biệt thở ra
một
hơi dài đầy
nhẹ
nhõm. Quá dọa người rồi, vừa rồi ngay đến hô hấp cũng
không
dám!
So với bị Thái tử nhìn
thì
cầm đồ còn tốt hơn!
Hôm nay Quốc công phủ trang trí dùng
một
câu khoa trương cũng
không
miêu tả hết, việc đầu tiên làm buổi sáng là treo
một
cái đèn l*иg to trước cửa lớn. Trung thu vốn là ngày đoàn viên, nơi đâu cũng tràn ngập niềm vui, đây là lần đầu tiên sau mấy năm, cửa lớn của phủ Quốc công treo đèn l*иg đỏ.
Trần thị biết
rõ
Thái tử
không
thích màu đỏ, Trung thu lại là sinh nhật A Đoàn, Thái tử hàng năm đều cùng A Đoàn trở về cho nên mấy năm trước
không
có vui như vậy. Năm nay
không
giống như những năm trước, A Đoàn cũng
đã
mặc y phục đỏ nên cũng
không
cần nghĩ nhiều như trước, sao
không
vui cho được!
Đợi đến khi A Đoàn chơi chán mới về nhà
thì
mắt mở to nhìn khắp nơi, bên này treo dây lụa, bên kia treo hoa giấy, lần đầu tiên thấy nhà mình đẹp như vậy, còn tưởng
đi
nhầm chỗ! Mắt tròn nhìn ngang dọc, ghé đầu vào trong ngực Ngô Đồng quay qua quay lại
một
lúc.
Ngô Đồng vẫn nhìn thẳng về phía trước, đối với trang trí bên cạnh làm như
không
nhìn thấy, môi khẽ mím lại, mặt
không
cảm xúc.
Đến đại sảnh liền thấy mọi người, thậm chí cả Nhị lão gia
đã
lâu
không
gặp, ngoài Nhị phu nhân mới cưới còn có thêm
một
nữ nhi
đang
ở cữ cũng
đã
có mặt. Tình cảnh của Nhị lão gia vẫn bi thảm như trước,
rõ
ràng là nhi tử, tại sao lại sinh ra
một
nữ nhi!
Đại lão gia trừng mắt nhìn
hắn
một
cái
hắn
mới miễn cưỡng thu liễm
đi
một
chút, cùng mọi người đến trước Ngô Đồng thỉnh an.
Ngô Đồng vừa
nói
vừa đặt A Đoàn xuống ghế. A Đoàn quay qua nhìn Trần thị cười, sau đó phất tay với Ngô Đồng "Thái tử ca ca huynh cùng phụ thân
nói
chuyện nha!" Hàng năm đều như vậy, mình cùng mẫu thân và ca ca chơi đùa, còn Thái tử ca ca
thì
cùng phụ thân
nói
chuyện.
Nha đầu kia vừa về đến nhà liền
không
để ý đến mình?
Ngô Đồng thầm bực bội, trực tiếp nhéo cái mũi
nhỏ
của nàng cho đến khi tiểu nha đầu la oai oái mới bỏ ra, sau đó
đi
theo Đại lão gia cùng Nhị lão gia đến
một
cái bàn khác ngồi xuống. Từ đầu đều
không
nhìn đến Hứa Tâm Dao và Hứa Tĩnh Ngữ trang điểm ăn mặc tỉ mỉ. Vốn là muốn mở thêm
một
bàn tiệc nữa nhưng Ngô Đồng là vì A Đoàn mới đến, nếu
không
thấy A Đoàn
thì
cần gì phải đến đây?
Cũng may nhà ít người, thân thích cũng
không
nhiều, hôm nay lại là Trung thu nên mọi người đều đón ở nhà mình trước, tối mới đến đại sảnh.
đã
ngồi cùng
một
bàn với nhau rồi nên cũng
không
cần chú ý nhiều như mọi ngày.
Giang Vạn Lí đưa đồ trong tay cho A Đoàn, A Đoàn vui vẻ cười, đây là quà cho mẫu thân, quà cho ca ca, quà cho đại tỷ, quà cho Cẩm Tú. Tất cả mọi người đều có quà, ngay cả bọn nha hoàn cũng có. Trần thị mở quà ra
thì
thấy
một
chiếc khăn tay được thêu rất tinh xảo.
Chỉ cần là A Đoàn tặng
thì
Trần thị tất nhiên rất thích,
không
xem kĩ mà
đã
đưa qua cho Cẩm Tú, còn dặn nàng tìm
một
bộ quần áo hợp với khăn tay. Sau đó vui vẻ ôm A Đoàn vào ngực "Hôm nay là sinh nhật con, làm sao lại mua quà cho người khác? Phải là chúng con tặng con quà mới đúng! A Đoàn nhà chúng ta lại lớn hơn
một
tuổi rồi!"
A Đoàn chưa kịp trả lời
đã
bị
một
đám người vây quanh.
Hứa Tiêu Nhiên dẫn đầu, sau đó là Hứa Thanh Viễn, Hứa Triệt Minh, Hứa Tĩnh Ngữ, Hứa Tâm Dao, mỗi người đều cầm
một
món quà tặng A Đoàn. A Đoàn luôn tay luôn chân nhận quà, miệng cũng
nói
lời cảm ơn
không
ngừng. Mọi người thân mật
nói
chuyện
một
hồi lâu, đột nhiên A Đoàn nhăn nhăn mũi "Mùi gì thơm quá vậy?"
Giống như con chó
nhỏ
đi
theo nơi có mùi thơm. Trần thị nhìn cái mũi
nhỏ
của nàng
đang
nhăn nhăn liền vui vẻ cười thành tiếng.
Đều
nói
tháng tám là tháng hoa quế, nữ nhi luôn phải ở trong khuê phòng, thời gian rảnh cũng chỉ có thể chăm sóc hoa. Tuy Trần thị
đã
là mẫu thân của bốn hài tử nhưng thú vui tao nhã chốn khuê phòng
thì
vẫn còn, cả vườn hoa quế đều được Trần thị chăm sóc tỉ mỉ, sau đó đem nhưỡng thành rượu chuyên cho nữ tử uống.
Hôm nay đem lên hâm nóng liền bị A Đoàn ngửi được.
Cười A Đoàn đến độ gập cả bụng lại.
"Cái con mèo ham ăn này, đây chính là rượu, con bây giờ chưa uống được, lớn thêm chút mẫu thân
sẽ
cho con uống nha!"
A Đoàn
không
để ý, mắt chăm chăm nhìn vào bầu rượu xinh xắn
trên
bàn, miệng chép chép, sau đó quay người về phía Trần thị làm nũng "Mẫu thân con muốn uống, cho con uống
một
ngụm
nhỏ
thôi,
một
ngụm thôi,
một
ngụm thôi ~" Trần thị chỉ im lặng nhìn A Đoàn làm nũng,
không
đáp ứng cũng
không
phản đối.
Hứa Minh Triệt là người chỉ sợ
không
đủ náo nhiệt, bắt đầu ngồi cạnh phụ họa "Mẫu thân người để cho muội muội thử
một
chút
đi! Lúc con bằng muội muội
không
phải cũng
đã
uống thử mấy ngụm rượu mạnh của phụ thân rồi sao? Huống hồ hoa quế nhưỡng cũng
không
phải rượu, uống cũng như uống nước, người cho muội muội uống thử
một
chút cũng
không
sao!"
Hoa quế nhưỡng quả thực
không
có mùi rượu, uống vào cũng
không
sao.
Mọi người đều
nói
giúp cho A Đoàn, Trần thị cũng
không
giả vờ nữa, thực ra nàng chỉ muốn nhìn A Đoàn làm nũng thôi! Hưởng thụ đủ rồi liền phân phó Cẩm Tú đổ
một
ít ra chén, cùng mọi người nhìn biểu cảm của A Đoàn lần đầu uống rượu! Ngô Đồng luôn chú ý đến A Đoàn đương nhiên cũng đưa mắt nhìn sang.
Hướng Đại lão gia gật
nhẹ
đầu rồi đứng dậy
đi
qua bàn A Đoàn
đang
ngồi.
Hứa Tâm Dao
đang
cùng mọi người nhìn A Đoàn đột nhiên cảm thấy có chút
không
đúng liền nghiêng đầu, sau đó nhanh chóng mở lớn mắt nhưng cũng nhanh chóng cúi đầu, trái tim đập mãnh liệt, hô hấp cũng nhanh dần.
Thái tử, Thái tử cách mình
không
xa!
không
thể kiềm chế kiểm tra y phục của mình, còn đưa tay lên sờ sờ mặt, xác định
không
có gì bất ổn, Hứa Tâm Dao
không
ngừng nhắc bản thân mình phải tỉnh táo, phải tỉnh táo! Rất lâu sau mới cảm thấy hô hấp dần ổn định, liền quay đầu lại nhìn Ngô Đồng.
hắn
so với khi còn bé
đã
xuất sắc hơn rất nhiều, khi còn bé là bộ dạng tiểu đại nhân,
hắn
hiện
tại càng ổn định hơn, đồng thời cũng lạnh lùng hơn rất nhiều... Mặt lúc nào cũng lạnh lùng làm mọi người
không
dám lại gần, ngay cả đối với Đại bá mẫu cũng vậy.
hắn
chỉ ôn nhu với duy nhất Tam muội.
Giống như
hiện
tại, mặc dù
đang
làm mặt lạnh, nhưng nếu nhìn kĩ
thì
có thể thấy được ánh mắt ôn nhu của
hắn
dành cho Tam muội.
Tâm
không
khống chế được mà khẽ đau, từ khi
hắn
vào cửa đến giờ chưa hề nhìn mình.
Nhìn Ngô Đồng
đã
thành bản năng của Hứa Tâm Dao, lần đầu tiên Hứa Tâm Dao nhìn Ngô Đồng cũng
đã
cảm nhận được, hơi cau mày có chút
không
vui. Dù sao cũng là người nhà của A Đoàn nên
không
khiển trách, nhìn xem, hết lần này đến lần khác
không
có chừng mực! Mặt
không
cảm xúc nhìn sang, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt Hứa Tâm Dao.
Hứa Tâm Dao vừa vội vàng quay đầu lại vừa đè nén tâm trạng kích động của mình,
hắn
đang
nhìn mình! Mặt liền nhanh chóng đỏ lên, người cũng
không
dám động đậy, đầu trống rỗng,
không
biết bản thân muốn làm gì và nên làm gì. Trong tầm mắt
đang
hướng xuống đất nhanh chóng xuất
hiện
một
đôi giày màu đen.
Lần nữa cứng ngắc ngẩng đầu lên, là Thái tử
đang
đứng trước mặt mình. Chưa kịp vui mừng
đã
bị bộ mặt thâm trầm giận dữ của Ngô Đồng làm cho giật mình lui về sau
một
bước.
"Thái, Thái tử điện hạ?"
Hứa Tâm Dao run rẩy lên tiếng nhanh chóng thu hút tầm mắt của mọi người, tuy chưa hiểu
rõ
chuyện gì nhưng cũng
đi
qua bên đó. Nhìn thấy Hứa Tâm Dao
đang
sợ hãi còn Ngô Đồng lại tức giận.
Chuyện gì vừa xảy ra?
Ngay cả A Đoàn cũng bị dọa sợ, nhanh chóng để chén rượu trong tay xuống rồi chạy tới cạnh Ngô Đồng, tay
nhẹ
kéo ống tay áo của
hắn
hỏi "Thái tử ca ca huynh sao vậy?" Ngô Đồng
không
trả lời câu hỏi của A Đoàn, tay phải nắm lấy tay nàng, mắt
không
rời khỏi khối ngọc bội màu đỏ
trên
cổ Hứa Tâm Dao.