Chương 50: Chạy sô phong ba

Editor: Yenhi

“A ── cao quá.

anh

nhìn soái ca có đôi mắt màu xanh kia kìa.” Doãn

anh

Ninh và Mộ Dung Phách Sùng chen chúc ở trong phòng trang điểm, thấy các soái ca điển hình của khắp nơi

trên

thế giới

đi

tới

đi

lui làm hai mắt Doãn

anh

Ninh biến thành hình trái tim.


“Lát nữa

anh

đừng hồi hộp, tôi

sẽ

ở trong góc trút giận cho

anh.” Doãn

anh

Ninh

đi

theo sau lưng Mộ Dung Phách Sùng, nhìn đám người đông nghìn nghịt

đi

qua

đi

lại



cũng cảm thấy hồi hộp thay Mộ Dung Phách Sùng.


Mộ Dung Phách Sùng

đi

theo chuyên viên trang điểm tìm được

một

vị trí ngồi xuống, vẫn

không

chịu trang điểm như trước, nhà tạo mẫu đẩy

một

cây quần áo đến trước mặt chuẩn bị chọn cho

hắn

một

bộ thích hợp.


“Cái này đẹp, cái này thích hợp với

anh

nè.” Ánh mắt Doãn

anh

Ninh nhìn lên đống quần áo màu sắc treo

trên

móc, cũng hưng phấn lấy xuống cho

hắn

thử.


“không

được nhúc nhích ──”

một

giọng

nói

đột ngột vang lên sau lưng Doãn

anh

Ninh.


“Cái này đẹp,

anh

đi

thử

đi, bảo đảm thích hợp.” Doãn

anh

Ninh cũng

không

biết giọng

nói

kia là

đang

nhắc nhở

cô, tiếp tục cầm quần áo ướm thử lên người Mộ Dung Phách Sùng.


Lúc này

một

bàn tay to ngăm đen duỗi tới bắt lấy cánh tay của Doãn

anh

Ninh,



bị đau, quần áo liền rớt xuống đất, Mộ Dung Phách Sùng đúng lúc chụp được.


“Công ty của



là gì? Sao

không

hiểu quy tắc gì hết vậy? Bộ này là để lại cho

anh

Sam dùng đó.”


một

người đàn ông cao lớn hơi ngăm đen giật lấy quần áo trong tay Mộ Dung Phách Sùng, dáng vẻ hung ác dữ dằn làm Doãn

anh

Ninh

nhỏ

xinh có chút khϊếp sợ.


“anh

Sam? Cậu

đi

theo

anh

Bân bao lâu rồi? Đến tên của

anh

Bân cũng

không

biết, sao cậu còn làm việc được vậy?”


một

người đàn ông thấp lùn

không

biết từ chỗ nào chạy đến, nhón mũi chân giật lấy bộ quần áo của người đàn ông ngăm đen.


“Đem quần áo lại đây, đừng để mấy người

không

biết phép tắc làm dơ.”


một

giọng

nói

đột nhiên chen vào, bốn người nghe thấy tiếng

không

hẹn mà quay lại nhìn cùng lúc, tất cả ánh mắt đều nhìn thẳng vào người đàn ông cao gầy vừa

đi

tới.


Doãn

anh

Ninh thấy tình hình

không

tốt, lập tức cười

nói: “Vị này chính là

anh

Sam đúng

không.”


“anh

Bân!” Người đàn ông thấp lùn lên tiếng nhắc nhở, làm Doãn

anh

Ninh giật mình.


“Chào

anh

Bân …… Ha ha…… Cái này của

anh.” Doãn

anh

Ninh cầm quần áo đưa qua cho

anh

ta,

anh

Bân cũng

không

thèm duỗi tay nhận lấy, mà chỉ liếc mắt nhìn người đàn ông ngăm đen bên cạnh.


“Gì vậy, còn muốn

anh

Bân tự duỗi tay lấy nữa hả?”

anh

Bân thấy người đàn ông ngăm đen quá vụng về, thực

sự

rất tức giận, chen ngang

nói

một

câu.


Người đàn ông thấp bé thấy vậy phất tay đẩy người đàn ông ngăm đen qua

một

bên, giống như xua đuổi ruồi bọ,

nói: “đi,

đi,

đi.”


nói

xong

thì

ân cần nhận lấy quần áo trong tay Doãn

anh

Ninh dùm cho

anh

Bân.


anh

Bân nhìn thoáng qua khuôn mặt vô cảm của Mộ Dung Phách Sùng, cầm di động

đang

chuẩn bị chụp ảnh Mộ Dung Phách Sùng, thuận tiện lấy thân phận tiền bối nhắc nhở Mộ Dung Phách Sùng sau này phải biết

trên

dưới

một

chút.


Doãn

anh

Ninh nhìn thấy tính toán của

hắn

ta, vội vàng ngăn cản lại, đương nhiên



không

sợ bị

anh

Bân đánh, mà là sợ cảm xúc của Mộ Dung Phách Sùng bùng phát,

hắn

mà tức giận

sẽ

không

thèm để ý đến hậu thuẫn gì cả, đồng thời trong lòng Doãn

anh

Ninh cũng oán trách

anh

Bân quá chảnh chọe rồi.


“anh

Bân, phòng trang điểm của

anh

không

phải nơi này, quần áo của

anh

chắc là nhân viên

không

biết nên để sai rồi. Hay là

anh

về nghỉ ngơi trước

đi, show diễn sắp bắt đầu rồi.” Doãn

anh

Ninh cười cười lấy lòng.


anh

Bân rất thích câu

nói

này của

cô, cười hì hì duỗi tay bóp mặt

cô. Đôi mắt Mộ Dung Phách Sùng trừng to, xách cổ áo của

anh

Bân ném qua

một

bên, “!!!!”


một

tiếng động lớn vang lên trong

không

khí ồn ào hỗn độn, cũng

không

đột ngột lắm, đặc biệt mà mấy người mẫu ở đây đều bận rộn,

không

ai chú ý đến góc bên trong này.


“anh

Bân…… rất xin lỗi……

anh

ta

không

phải có ý đó,

anh

ta……” Doãn

anh

Ninh vội vàng đỡ

anh

Bân với vẻ mặt

đang

ngu ra đứng dậy.


“hắn

ta như thế nào?”

anh

Bân nổi giận hét lên

một

tiếng với Doãn

anh

Ninh, lúc sau lại chỉ vào mặt Mộ Dung Phách Sùng hỏi: “Mày tên gì?”


Người đàn ông thấp bé và người đàn ông ngăm đen trái phải vây quanh Mộ Dung Phách Sùng, hai người cho rằng dựa vào thế trận như thế này là có thể dọa Mộ Dung Phách Sùng sợ.

“Đừng dọa dẫm nữa, vừa nãy tôi chỉ mới chơi đùa với

hắn

thôi, nhìn thân thể yếu đuối mong manh như vậy, sao có thể là đối thủ của Doãn

anh

Ninh tôi?”


Doãn

anh

Ninh cười nham nhở, bây giờ



cũng

không

thèm để ý đến cảm xúc của

anh

Bân nữa,



sợ Mộ Dung Phách Sùng nổi giận

sẽ

tay đấm chân đá ba người kia.


Doãn

anh

Ninh đột nhiên thay đổi thái độ là ba người nghẹn họng nhìn trân trối, toàn bộ sững sờ tại chỗ,

không

dám tùy ý ra tay với Mộ Dung Phách Sùng nữa.


Doãn

anh

Ninh thấy Mộ Dung Phách Sùng bày ra dáng vẻ muốn đánh lộn, vội vàng kéo cánh tay của

hắn, quay đầu lại, dùng ánh mắt khinh thường nhìn

anh

Bân

nói, “Người xấu bắt nạt kẻ yếu như vậy, sớm hay muộn cũng

sẽ

bị người ta XXOO, chúng ta

không

thèm để ý đến

hắn

ta.”


nói

xong Doãn

anh

Ninh còn quay đầu nhìn

anh

Bân mở miệng ‘Phi’

một

cái.


Nhưng

không

ngờ

một

tiếng ‘Phi’ này lại đem đàm chứa trong cổ họng phun ra dính

trên

chóp mũi của

anh

Bân, nửa dính

trên

đó, nửa rớt xuống, còn chút nữa

đã

đυ.ng phải cái miệng thô bạo

đang

mở ra của

anh

Bân.


“A ── thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi

không

cố ý.” Doãn

anh

Ninh thề,

thật

sự



chỉ

đang

giả bộ thôi,



hối hận, đồng thời cũng

không

dám

đi

chạm vào

hắn.


Mộ Dung Phách Sùng bình tĩnh đứng nhìn rất thong dong rút

một

tờ khăn giấy

trên

bàn trang điểm ném

trên

mặt

anh

Bân.


anh

Bân chỉ chần chờ

một

hai giây, giống như bắt được thuốc giải độc, nhanh chóng nắm lấy khăn giấy lau mạnh khuôn mặt.


“A ──” đồ dơ bẩn

trên

mặt biến mất, ngay lập tức

anh

Bân nhịn

không

được sảng khoái thở dài, lúc sau lại hung tợn nhìn Mộ Dung Phách Sùng, tức giận nhưng lại

không

dám lại gần

hắn.


Nhớ lại thân thủ của

hắn

anh

cũng biết tên thấp lùn và ngăm đen vốn

không

phải đối thủ của

hắn, cũng

không

muốn tiếp tục mất mặt nữa.


Thế là

anh

ta giận dỗi giống như

một



gái

nhỏ

vẫy tay dậm chân

một

cái, hét lên: “Hừ! Tôi

không

diễn nữa.”


Nhìn

hắn

ta xoắn eo vểnh mông bỏ

đi, Doãn

anh

Ninh lập tức trợn tròn mắt. “Oai phong tà khí.” Đối với tư thế ẻo lả của

anh

Bân, Mộ Dung Phách Sùng khinh thường liếc nhìn.