“Tôi còn chưa đủ ướt. Đau lắm.”
cô
cười cười.
Mộ Dung Phách Sùng cũng học theo cười cười tà mị, duỗi tay thọc vào bên trong hoa huy*t, d*m thủy sền sệt lập tức bao vây ngón tay
hắn.
“Như vậy còn chưa đủ ướt?”
hắn
nghiền ngẫm đem ngón tay quấy phá trong hoa huy*t của
cô, làm cho
cô
nghe thấy tiếng nước tràn lan ở chỗ đó, Doãn
anh
Ninh nắm lấy quần
hắn
ưm
một
tiếng, cố nén lại kɧoáı ©ảʍ
đang
quay cuồng, làm bộ giống như
không
có việc gì, “Tôi
nói
không
được là
không
được.”
“Vậy thử bỏ vào
một
lần
đi.”
nói
xong, Mộ Dung Phách Sùng liền dùng
một
tay ấn mông
cô
một
cái, côn th*t thẳng đứng bỗng nhiên cắm vào, cùng với
một
trận đau đớn làm Doãn
anh
Ninh
không
khoẻ mà hét lên
một
tiếng, “Đau quá, tên đáng ghét.”
“Đau? Đó chính là do nước
không
đủ nhiều.” Mộ Dung Phách Sùng rút côn th*t ra, đè Doãn
anh
Ninh lên giường, tách hai chân của
cô
ra, duỗi tay cầm lấy ly nước
trên
tủ đầu giường, rót vào ngay khe hở hoa huy*t còn chưa khép lại hoàn toàn của
cô.
“anh, biếи ŧɦái, nước chảy vào rồi, rất lạnh……” Doãn
anh
Ninh cắn môi dưới, híp hai mắt nhìn
hắn, con ngươi chợt lóe lên chút mong chờ toàn bộ đều rơi vào trong mắt
hắn.
“Sao lại nhanh đầy quá vậy?” Mộ Dung Phách Sùng giống như
một
đứa trẻ đầy lòng hiếu kỳ,
hắn
nhìn lông tóc bị vùi lấp trong hoa huy*t đỏ tươi, ánh mắt lập tức phát sáng.
Cong lưng dùng đầu lưỡi xẹt qua khe hở ở hoa huy*t, sau khi khıêυ khí©h liếʍ mυ"ŧ,
hắn
tìm được
âm
hạch chôn giấu trong đó, dùng hai hàng răng
nhẹ
nhàng cắn nuốt, sau đó liền hút vào trong miệng, chậm rãi tra tấn
cô.
“A…. Ngứa…… A……” Doãn
anh
Ninh
không
khống chế được
yêu
kiều rêи ɾỉ ra tiếng,
cô
sảng khoái đến mức muốn bay lên, sau khi Mộ Dung Phách Sùng ngồi dậy,
cô
có chút mất mát, nhưng vẫn
không
chống cự, nhìn
hắn
đem hai ngón tay cắm vào trong hoa huy*t, tách nó ra, lúc sau lại đổ nước lạnh vào trong.
“A…… Đừng đổ vào nữa, lạnh quá, rất trướng……” Vẻ mặt Doãn
anh
Ninh ửng đỏ, ánh mắt mê ly càng làm
hiện
lên vẻ kiều diễm dâʍ đãиɠ của
cô.
“Còn chưa được… Chờ
một
chút.” Mộ Dung Phách Sùng giống như dỗ con nít, vỗ
nhẹ
mông
cô, mê hoặc
nói.
Hai chân Doãn
anh
Ninh
không
thể kẹp chặt lại, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn
hắn
đem nước lạnh rót vào trong, lúc sau hai ngón tay còn lại
không
ngừng mở rộng xung quanh hoa huy*t ra thêm, làm cho nước lạnh chảy sâu vào trong tử ©υиɠ hơn.
Ngón tay và nước lạnh ở trong động
không
ngừng quấy phá, tiếng “Òm ọp” vang lên làm Doãn
anh
Ninh tò mò
không
biết rốt cuộc
hắn
đã
đổ bao nhiêu nước vào rồi, nhưng tư thế này làm
cô
không
thể tự do hoạt động được.
Trải qua vô số lần quấy phá, nước lạnh lẽo dần dần ấm hơn, hỗn hợp d*m thủy trong hoa huy*t trở nên ấm áp, da^ʍ huyệt mẫn cảm ngâm trong nước ấm, khoái xảm mơ hồ xuất
hiện
làm
cô
điên cuồng.
“A —— Phách Sùng…… Ha…… Đừng phá nữa … trướng quá… Tiểu huyệt bị nhét đầy rồi…. Tôi muốn chết……”
Mộ Dung Phách Sùng nhìn vẻ mặt kiều mị của Doãn
anh
Ninh, khóe miệng
hiện
lên ý cười hài hước, ngay sau đó dùng
một
tay ấn lên bụng
nhỏ
của
cô,
một
dòng nước từ trong huyệt
nhỏ
phun ra.
“cô
nhìn
đi, cái miệng
nhỏ
phía dưới đúng là quá sâu, chứa
không
ít nước lạnh.” Mộ Dung Phách Sùng dùng tay đào đào ở bên trong, nửa ngón tay
nhẹ
nhàng đυ.ng phải dòng nước ấm áp sền sệt.
Động tác của Mộ Dung Phách Sùng dần dần thong thả hơn, Doãn
anh
Ninh cảm giác kɧoáı ©ảʍ
không
còn mãnh liệt giống như lúc nãy nữa,
cô
khó nhịn mà quơ quơ chân, “Cứ tiếp tục như vậy, huyệt
nhỏ
sẽ
bị
anh
chơi to dần ra đó.”
“Phải vậy
không? Để tôi nhìn thử xem.” Mộ Dung Phách Sùng uống
một
ngụm nước vào miệng, nâng mông
cô
lên, thổi khí vào trong hoa huy*t, dùng đầu lưỡi đẩy nước lạnh vào trong huyệt
nhỏ
của
cô.