Chương 45: Ca, chúng ta bỏ nhà trốn đi

Editor: Yenhi

Sau clip quảng cáo di động, Mộ Dung Phách Sùng yên lặng hơn

một

tháng,

không

nhận thêm công việc gì nữa, Lâm Di sắp xếp cho

hắn

không

ít chương trình học huấn luyện, muốn

hắn

đi

theo con đường người mẫu chuyên nghiệp, nhưng

hắn

luôn oán trách mình bị người ta trang điểm quá loè loẹt,

không

thích nơi đó.

*

“sẽ

không

đâu, chị yên tâm,

hắn

không

phải loại người

không

biết nặng

nhẹ.”

Doãn

anh

Ninh thấy Lâm Di

nói

như vậy, trừ việc khuyên bảo Lâm Di tạm thời

không

sắp xếp công việc tiếp theo cho Mộ Dung Phách Sùng, bây giờ



không

có cách nào khiến cho Mộ Dung Phách Sùng ngoan ngoãn nghe lời hết.

Lâm Di suy nghĩ, cách

một

lớp kính nhìn Mộ Dung Phách Sùng trong phòng huấn luyện, “Bên của tôi

không

có vấn đề gì, nhưng



phải

nói

chuyện với

hắn, thương lượng xong rồi

thì

báo cho tôi biết, nếu

không

tôi

không

thể yên tâm để

hắn

lên sân khấu như vậy.”

Doãn

anh

Ninh rất hiểu ý của Lâm Di, Mộ Dung Phách Sùng vẫn

không

bỏ được mấy chủ nghĩa đại nam nhân rẻ tiền của

hắn, người mẫu

thì

sao chứ, người mẫu cũng chuẩn nam được mà.

“Làm người mẫu nam

anh

thấy mất mặt lắm hả? So với ăn xin

trên

đường còn mất mặt hơn sao?”

Doãn

anh

Ninh đem Coca đưa cho

hắn, sắc mặt rất là nghiêm trọng, lời

nói

không

xuôi tai chút nào nhưng lại là

sự

thật.

“cô

muốn

nói

cái gì?” Mộ Dung Phách Sùng chú ý tới

sự

khác thường của Doãn

anh

Ninh, hình như

đã

bị mấy lời của



kí©h thí©ɧ, giọng điệu có vẻ nhạt nhẽo hơn.

“Câu Tiễn nằm gai nếm mật*, Hàn Tín cũng chịu dưới háng người ta,

anh

chỉ mặc

một

bộ quần áo

đi

ngang qua sân khấu cho người ta nhìn thôi,

anh

làm ra vẻ gì chứ? Nếu

anh

vẫn cứ như vậy, tôi thấy cả đời này

anh

cũng khó trở về làm Hoàng Thượng được.”

Vẻ mặt Doãn

anh

Ninh nghiêm túc, ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở

trên

người Mộ Dung Phách Sùng.

*Nằm gai nếm mật: Nằm

trên

gai nhọn, nếm mật đắng để tự đầy ải thân mình nhằm nuôi chí phục thù. Ý

nói

chịu đựng mọi gian khổ để mưu cầu việc lớn.


Mộ Dung Phách Sùng nâng mắt nhìn



một

cái, sau đó ánh mắt nhìn thẳng phía trước, “Tôi

đã

nghe lời của

cô,

đi

chụp quảng cáo,

đi

huấn luyện rồi?



còn gì

không

hài lòng nữa?”

Doãn

anh

Ninh nhìn biểu cảm hờn giận của

hắn, trong lòng cũng biết

hắn

làm được thế này

đã

không

dễ dàng rồi, nhưng đúng là như vậy,

hắn

phải tiếp tục kiên trì hơn nữa.

“Bên ngoài mới nhìn

thì

thấy

anh

rất nghe lời, nhưng trong lòng

anh

suy nghĩ gì cũng chỉ có

anh

mới biết



ràng.”

Biểu cảm của Doãn

anh

Ninh bình tĩnh

không

vội, ngược lại làm Mộ Dung Phách Sùng có chút

không

quen.

“cô

không

hài lòng đối với tôi.” Mộ Dung Phách Sùng có chút buồn bực, tiền quảng cáo di động đủ để

hắn

chi tiêu

một

khoảng thời gian, càng nghĩ như vậy

hắn

càng cảm thấy Doãn

anh

Ninh có lòng tham

không

đáy, thậm chí còn có ý tưởng thoát khỏi du͙© vọиɠ của

cô, tình cảm mãnh liệt mỗi đêm cũng bị

hắn

quên sạch.

Doãn

anh

Ninh thầm than thở dài, “không

phải tôi

không

vừa lòng đối với

anh, mà biểu

hiện

của

anh… nếu

thật

sự

không

được

thì

thôi bỏ

đi, dù sao công ty giải trí O.T cũng

sẽ

không

chấp nhận mấy nghệ sĩ

không

làm việc.”

Mộ Dung Phách Sùng vừa nghe thấy vậy, đột nhiên ngẩng đầu, “Bọn họ muốn cho tôi ‘cút

đi’?” Doãn

anh

Ninh trừng

hắn

một

cái, “anh

vẫn cứ như vậy, ‘cút

đi’ là chuyện bình thường.” Mộ Dung Phách Sùng gục đầu xuống có chút



đơn.

“Nếu như

anh

đã

đi

đến bước này rồi, vì sao

không

buông tha cho chính mình? Nghĩ đến tương lai của

anh, quốc gia của

anh, chẳng lẽ

anh

cũng

không

kiên trì được sao?”

Doãn

anh

Ninh

không

hề nhận ra mình

đang

một

lòng suy nghĩ cho

hắn, hoàn toàn đem mấy kế hoạch kiếm tiền vứt hết rồi.

Thấy Mộ Dung Phách Sùng vẫn trầm mặc, Doãn

anh

Ninh lắc đầu, “Nếu

anh

thật

sự

cảm thấy khó xử, vậy

thì

quên

đi.”

Doãn

anh

Ninh liếc mắt nhìn

hắn, “Vậy

anh

tìm việc cần tới thể lực mà sống, tiền ít, lại vất vả. Dù sao có thể trở về nước 桪 hay

không

vẫn còn là

một

ẩn

số.”

Doãn

anh

Ninh ác ý nhắc nhở

hắn, sắc mặt Mộ Dung Phách Sùng cứng đờ, “Mục đích hôm nay



tới đây là muốn tôi lên sân khấu làm ‘M’ đúng

không?”

Doãn

anh

Ninh sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, “‘M ’? Là model người mẫu, đại ca ơi.”

Mặt Mộ Dung Phách Sùng ửng hồng, biểu cảm có chút

không

được tự nhiên, “Lúc nào

thì

lên sân khấu?”

Doãn

anh

Ninh thấy

hắn

chịu thua, cũng

không

làm khó dễ

hắn

nữa, “Mấy ngày nay

anh

nỗ lực luyện tập

đi, qua hai ngày nữa Lâm Di

sẽ

sắp xếp.”

Nghe



nói

xong, Mộ Dung Phách Sùng dùng ánh mắt sắc bén mà nhìn Doãn

anh

Ninh……

Doãn

anh

Ninh giật mình, “Làm gì vậy?”

“Kêu lại

một

lần nữa.”

“A?” Vẻ mặt Doãn

anh

Ninh mờ mịt.

“Kêu đại ca.”



gọi

một

tiếng đại ca, làm tâm trạng Mộ Dung Phách Sùng chịu ức hϊếp lâu nay lập tức được an ủi.

Doãn

anh

Ninh chớp chớp mắt, dáng vẻ vô tội, “anh

trai, chúng ta như vậy là lσạи ɭυâи, ba mẹ

sẽ

không

đồng ý, chúng ta bỏ trốn

đi.”

Mộ Dung Phách Sùng trợn trắng mắt, mặt lập tức đen thui.