Chương 42: Không cần, cầu xin anh

Dưới

sự

kí©h thí©ɧ như vậy, hoa huy*t của



bị ngón tay mảnh khảnh cắm vào, tiếng nước òm ọp òm ọp vang lên càng lúc càng lớn, nghe rất dâʍ đãиɠ.

Khi toàn thân



run rẩy mãnh liệt,

một

dòng chất lỏng phun ra cánh tay và ngón tay của Mộ Dung Phách Sùng, vào lúc đó



nhắm mắt lại thư thái phát ra tiếng thở dốc mất hồn.

hắn

nắn véo

âm

hạch, cười

nói: “Phun triều rồi……”

“A……” Doãn

anh

Ninh cong người lên ngâm nga

một

tiếng, nhịn

không

được cầm lấy ngón tay

đang

đùa bỡn

âm

hạch của Mộ Dung Phách Sùng, để

hắn

không

tiếp tục đốt lửa được nữa, nhưng bên trong hoa huy*t vẫn rất ngứa.

“Nhìn



đi, hai cái miệng

nhỏ

trương lên

không

ngừng chảy nước kìa.”

Mộ Dung Phách Sùng vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ nước bọt

trên

khóe miệng của

cô, ngón tay cắm vào hoa huy*t quấy trộn d*m thủy, sau đó lại đem ngón tay cắm vào trong miệng

cô, để



nhấm nháp hương vị trong hoa huy*t của chính mình.

“Tới đây, chu mông lên.”

hắn

đứng dậy cởϊ qυầи lót ra, đứng

trên

mặt đất, ôm Doãn

anh

Ninh qua, để



đứng

một

chân

trên

mặt đất,

một

chân quỳ gối

trên

sô pha, nửa người

trên

nằm đè

trên

sô pha, như vậy cặp mông của



sẽ

hoàn toàn đưa ra trước mặt

hắn.

Đôi tay Mộ Dung Phách Sùng ấn

trên

mông

cô, da thịt trơn mềm dưới ánh trăng tỏa sáng.

Giống như

đang

xoa bộ ngực của

cô, tay

hắn

chậm rãi di chuyển

trên

mông

cô, ánh mắt lại nhìn hoa huy*t và cúc huyệt

đang

đóng đóng mở mở.

Cây gậy dưới háng

đã

cứng rắn, nóng lên, chờ mong d*m thủy của



đến dập lửa cho

hắn.

một

tay Doãn

anh

Ninh xoa lên cặρ √υ" lớn của mình, khuôn mặt

nhỏ

gần như bị sô pha che lấp, rầu rĩ phát ra tiếng thở dốc.

Cả người Mộ Dung Phách Sùng vùi đầu lên mông

cô, đầu lưỡi quét qua quét lại

trên

da thịt bóng loáng của

cô, lưu lại từng vệt nước bọt, đầu lưỡi thô ráp của

hắn

liếʍ láp làm cặp mông Doãn

anh

Ninh ngứa ngáy,

không

tự chủ được mà đong đưa nửa người dưới.

“A…… Ngứa…… Đừng liếʍ…… Ha……

anh

là chó hả?” Doãn

anh

Ninh nhắm hai mắt, hơi hơi kháng cự, nhưng đôi tay chưa từng rời khỏi bộ ngực,



học theo dáng vẻ hoan ái ngày thường của Mộ Dung Phách Sùng, tự vuốt ve bộ ngực của mình, kéo lấy đầu v*.



cũng đem ngón tay nhét vào miệng của mình, liếʍ mυ"ŧ

thật

mạnh, làm cho cả ngón tay dính đầy nước bọt của chính mình, rồi sau đó đem ngón tay ướŧ áŧ chuyển qua đầu v*, khẽ nắn véo.

“Chó?



dám

nói

tôi là chó, hãy xem tôi trừng trị



đây.”

Mộ Dung Phách Sùng dùng tay đè lại cái mông

cô,

không

cho phép



đong đưa lung tung, đầu hơi cúi thấp, đầu lưỡi dài từ cúc huyệt đảo qua, thân thể Doãn

anh

Ninh run lên, bỗng nhiên bắt đầu kêu to, “A……

không

cho chạm vào…… Đừng mà……”

“rõ

ràng dâʍ đãиɠ như vậy rồi còn

nói

không

cần?” Đầu lưỡi Mộ Dung Phách Sùng

nhẹ

nhàng dừng lại ở cúc huyệt

một

chút, Doãn

anh

Ninh giống như mèo

nhỏ

bị thu hồi móng vuốt, đáng thương quay đầu, vẻ mặt ửng đỏ nhìn

hắn, “Đừng mà…… đừng mυ"ŧ…… Cầu xin

anh……”

Mộ Dung Phách Sùng chấn động, nhìn khuôn mặt

nhỏ

kiều diễm nhuốm đầy tìиɧ ɖu͙©,

hắn

nhịn

không

được mà nhào qua, ngậm lấy cánh môi

cô, liếʍ mυ"ŧ

thật

sâu, đầu lưỡi và khoang miệng của



nhanh chóng bị liếʍ láp,

một

bàn tay bắt lấy bộ ngực của

cô, chơi đùa.

“Muốn tôi làm



sao?” Mộ Dung Phách Sùng ái muội hỏi, đồng thời dùng côn th*t cứng rắn va chạm vào mông

cô, Doãn

anh

Ninh cảm nhận được lửa nóng thô to của

hắn

làm tim đập

không

ngừng, “Muốn…… làm tôi……”

Mộ Dung Phách Sùng vừa được cho phép liền nhanh chóng cắm sâu vào hoa huy*t, côn th*t lớn dùng sức đâm mạnh bên trong, Doãn

anh

Ninh rầm rì.

“thật

là thoải mái, so với cái miệng

nhỏ

của



không

thua kém chút nào.”

Mộ Dung Phách Sùng thở dài, thong thả di chuyển, cảm nhận kɧoáı ©ảʍ được hoa huy*t chặt trất bao vây.

Doãn

anh

Ninh bị

hắn

đâm vào làm hoa huy*t trướng căng, mà động tác thong thả của

hắn

không

thể an ủi thể xác và tinh thần của

cô, làm



không

kiềm chế được mà đong đưa mông, Mộ Dung Phách Sùng cong hai chân trước, giống như tư thế đứng tấn, chuẩn bị mạnh mẽ xuất phát, nhưng

hắn

thấy



gấp gáp như vậy, Mộ Dung Phách Sùng cũng có chút hưởng thụ động tác tự phát của

cô.