Editor: Yenhithật
ra Mộ Dung Phách Sùng chỉ cần đứng trước camera,
không
cần nhiều động tác phụ trợ quá mức, vẫn có thể mê hoặc người khác.
nói
thẳng ra
thì
hắn
chính là
một
giá áo trời sinh, kiểu quần áo như thế nào mặc
trên
người
hắn,
hắn
đều có thể thể
hiện
ra mị lực đàn ông khác người.
“Chụp rất tốt nha.” Lâm Di cầm ảnh chụp phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.
Doãn
anh
Ninh liếc mắt nhìn ảnh chụp
một
cái, cảm giác
không
hoàn mỹ lắm, nhưng vẫn phụ họa thêm: “hắn
trời sinh là
một
cái giá áo, muốn chụp xấu cũng khó.”
Mộ Dung Phách Sùng ngồi ở
một
bên giống như chuyện
không
liên quan đến mình, nhìn phong cảnh xa xa ngoài cửa sổ, đầu óc lại nhớ tới cổ đại nên cách đây
một
thời
không… quốc gia của
hắn, con dân của
hắn.
“Như vậy
đi, chúng ta ký hợp đồng, đến lúc đó chúng tôi
sẽ
sắp xếp công việc cho
hắn,
cô
thấy như thế nào?” Lâm Di nhìn thoáng qua Mộ Dung Phách Sùng, đôi mắt
hiện
lên
sự
ái mộ
rõ
ràng.
Doãn
anh
Ninh gật gật đầu, “Đương nhiên có thể, nhưng mà tôi nhất định phải là người đại diện của
hắn, chị nhìn dáng vẻ người sống chớ lại gần của
hắn, trừ tôi ra,
không
có người thứ hai có thể
nói
hắn
nghe lời.”
Lâm Di do dự
một
hồi, nếu
không
phải
đã
từng thấy cách ở chung của Mộ Dung Phách Sùng và Doãn
anh
Ninh,
cô
thật
sự
hoài nghi Mộ Dung Phách Sùng có bệnh tự kỷ, nếu như vậy,
thật
sự
đáng tiếc cho khuôn mặt
anh
tuấn đó.
Bất đắc dĩ, lúc này Lâm Di mới gật gật đầu đồng ý.
Doãn
anh
Ninh vui vẻ thiếu chút nữa đứng lên hoan hô, bình tĩnh lại, giả bộ dáng vẻ chuyên nghiệp, “Được. Chúng tôi chờ hợp đồng của chị, đừng để chúng tôi chờ lâu nha, hợp tác vui vẻ.”
Lâm Di
không
thể tin được nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của Doãn
anh
Ninh, nhưng nghĩ đến soái ca Mộ Dung Phách Sùng kia tuyệt đối
không
phải là người tầm thường,
cô
cười cười
không
nói
gì nữa.
*
Trở lại chung cư, sau lưng còn có cái đuôi Mục Tử Ni
đi
theo, Doãn
anh
Ninh cảm thấy khó chịu, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách, “Cậu về nhà
đi.”
Mục Tử Ni méo miệng, đáng thương đưa
một
ngón tay lên, “Chỉ
một
đêm nữa thôi.”
“Ở chỗ của mình
một
đêm nữa cậu cũng phải trở về, đến lúc đó cậu vẫn phòng
không
gối chiếc,
không
phải sao?” Doãn
anh
Ninh cố ý kí©h thí©ɧ.
“Ai
nói, qua ngày mốt là Kỳ Khoa
đã
trở lại.”
Kỳ Khoa là bạn trai bây giờ của Mục Tử Ni, ở bên nhau
đã
được
một
tháng, bởi vì công việc của Kỳ Khoa bận rộn, thường xuyên
đi
công tác, cho nên Mục Tử Ni mới có cơ hội
đi
câu dẫn tùm lum người.
“không
phải cậu
nói
hắn
là cong sao?” Doãn
anh
Ninh khinh thường ánh mắt kén vợ kén chồng của Mục Tử Ni.
“không
thể nào,
hắn
so với Định Hải Thần Châm
(gậy như ý của Tôn Ngộ
không)còn thẳng hơn.”
Ánh mắt Mục Tử Ni chuyển động,
không
dám nhìn về phía Doãn
anh
Ninh.
“Soái ca,
anh
Ninh đồng ý để tôi ở lại ba ngày,
anh
cũng nghe rồi đúng
không, sao
cô
ấy có thể nuốt lời như thế chứ, sao lại có thể……” Vẻ mặt Mục Tử Ni ai oán,
không
ngừng dùng bộ ngực đυ.ng vào cánh tay Mộ Dung Phách Sùng,
không
thèm nhìn đến sắc mặt đen thui của
hắn.
Cánh tay Mộ Dung Phách Sùng vung lên,
không
rên
một
tiếng ném
cô
lên sô pha.
Mục Tử Ni kinh hãi, ngay sau đó mạnh mẽ phóng điện với Mộ Dung Phách Sùng, ái muội khoa trương kêu to: “A! So strong.”
Hai mắt Doãn
anh
Ninh trợn trắng, đối với biểu
hiện
không
tùy tiện tiếp cận phụ nữ của Mộ Dung Phách Sùng rất vừa lòng.
Quay đầu nhìn dáng vẻ dâʍ đãиɠ của Mục Tử Ni,
cô
có chút
không
yên tâm,
nhỏ
giọng
đi
lên
nói
nhỏ
bên tai Mộ Dung Phách Sùng: “Đêm nay……
anh
đi
vào ngủ.”
Mộ Dung Phách Sùng vừa nghe, trong
một
khoảnh khắc mắt
hắn
phát ra tia sáng rực rỡ lung linh, trong nháy mắt lại ảm đạm
đi.
*
Bóng đêm, lặng yên tới.
một
thân ảnh áp tai vào cửa lắng nghe tiếng động trong phòng. Mà trong phòng —— Doãn
anh
Ninh nghiêng người nằm
một
mình ở
trên
giường, còn Mộ Dung Phách Sùng lại ngủ ở
trên
sô pha,
hắn
nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ…… Dù cho ánh trăng đêm nay sáng ngời, nhưng ánh trăng ở quê nhà
hắn
khác xa nơi này.
“Ngủ rồi sao?” Giọng
nói
nhẹ
nhàng của Doãn
anh
Ninh truyền đến.
“không……”
Nghĩ đến phản ứng
không
giống bình thường lúc ban ngày của
hắn, Doãn
anh
Ninh biết lòng tự trọng của
hắn
bị thương, có thể tưởng tượng đến tâm lý thương tổn lần trước
hắn
tạo thành cho thân thể
cô,
cô
không
cho
hắn
sắc mặt tốt là đúng rồi, dù sao cũng đừng mong
cô
sẽ
xin lỗi trước, “Nghĩ gì vậy?”
Sau
một
lúc lâu Mộ Dung Phách Sùng cũng
không
hé răng, Doãn
anh
Ninh cũng
không
nói
chuyện nữa, người dựa cửa nghe lén thấy
không
có động tĩnh gì, liền yên lặng trở lại
trên
sô pha.
“Bạn của
cô
rất kỳ quái.” Mộ Dung Phách Sùng đột nhiên
nói.
Doãn
anh
Ninh ngẩn người, ngồi dậy nhìn theo ánh mắt
đang
nhìn về phía cửa đóng chặt của
hắn
liền hiểu
rõ.
“Cái
cô
gái
lẳиɠ ɭơ kia hả?” Đó là biệt hiệu Doãn
anh
Ninh đặt cho Mục Tử Ni, tự mình cười.
Đây là lần đầu tiên hai người
nói
chuyện trong bầu
không
khí hòa bình.
Nhìn l*иg ngực rộng lớn lộ ra của Mộ Dung Phách Sùng, nghĩ đến khi nửa đêm tỉnh lại có hơi thở ấm áp của
hắn
quanh quẩn bên cạnh,
cô
rất nhớ cảm giác đó, chủ động xuống giường
đi
đến chỗ sô pha Mộ Dung Phách Sùng
đang
nằm, kéo cánh tay
hắn
ra chui vào giống như mèo
nhỏ.……
Cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy ai cũng
không
lên tiếng……
“Lần trước…… rất xin lỗi……” Khi Doãn
anh
Ninh sắp ngủ, Mộ Dung Phách Sùng lại
nói
nhỏ
vào lỗ tai
cô.
hắn
chủ động xin lỗi, Doãn
anh
Ninh lại
không
biết làm sao, “anh…… Nhớ nhà hả?”
“Nhà của tôi?”
hắn
có nhà sao?
“Lúc tôi còn rất
nhỏ, mẫu phi
đã
mất, phụ hoàng giao tôi cho Từ hoàng hậu nuôi, từ lúc ấy tôi
đã
không
có nhà…. lúc tôi mười lăm tuổi, phụ hoàng mất, đại hoàng huynh thuận theo tự nhiên đăng cơ, nửa năm sau, đại hoàng huynh trong
một
lần
đi
săn bị tên lạc bắn chết, từ đây, cả hoàng cung lâm vào cảnh tranh đoạt danh lợi…. bọn họ gϊếŧ mẹ gϊếŧ
anh
tay dính đầy máu, chỉ vì tha thiết mong chờ địa vị. Dù vậy
thì
có tác dụng gì chứ,
một
hoàng đế
không
được lòng dân, chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, lấy bạo chế bạo, để dân chúng bá tánh rơi vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng…. sao có thể lâu dài……”
“Tôi tránh ở
một
bên nhìn tất cả, chỉ vì chiếc ghế điêu khắc rồng phượng của hoàng đế, từng gương mặt quen thuộc lần lượt ngã xuống, tiếp theo lại có
một
đám thay phiên nhau…… Tôi mượn thế lực của mẫu phi, kích động lòng dân. Dưới tình huống mấy huynh trưởng
không
có phòng bị gì với tôi, cướp
đi
ngôi vị hoàng đế, trong lúc đó, tôi mới hiểu được, chính mình mới là người khao khát quyền lực nhất trong hoàng cung này, người tàn bạo nhất… Mười
một
hoàng huynh đều do thân tín của tôi gϊếŧ chết, mười hoàng tỷ bị thân tín của tôi chôn vùi cả đời người,
trên
đường
đi
hòa thân chết trong tay bọn cướp…… Từ đó tôi bắt đầu lén lút luyện binh, chống đỡ ngoại địch…… Lần đầu cùng binh lính xuất chiến ở sa trường năm ấy, tôi mười chín tuổi, khi nhìn thấy tướng sĩ máu tươi nhuộm đầy bụi đất, tôi mới ý thức được mình vì ngôi vị hoàng đế
đã
phải trả giá bằng bao nhiêu máu tươi…… Mà sau này, tôi lại tiếp tục vì thế mà trả giá nhiều hơn nữa.”
“Năm nay
anh
bao nhiêu tuổi?” Lúc này Doãn
anh
Ninh mới nhớ tới mà hỏi.
“27 tuổi.”
Doãn
anh
Ninh nghe vậy, ngay lập tức
nhẹ
nhàng thở ra, may mắn
không
nhỏ
hơn
cô. Khóe miệng
hiện
lên ý cười, “anh
nhất định
sẽ
là
một
hoàng đế tốt.”
Mộ Dung Phách Sùng ôm
cô
chặt hơn
một
chút, “Sao
cô
biết?”
Có lẽ vì đau lòng cho những gì
hắn
trải qua, Doãn
anh
Ninh ngẩng đầu hôn lên môi
hắn, trấn an tâm trạng nhớ nhà cùng với quá khứ đau khổ của
hắn.